Dương Tiễn nhướng mày nói:
- Bệ hạ, con khỉ đó rất khó thần phục.
Không phải Dương Tiễn chất vấn Tần Quân, gã chỉ nói thật.
Ngọc Hoàng đại đế, Như Lai Phật Tổ đều không có cách nào làm Tôn Ngộ Không thật lòng thần phục, Tần Quân có thể được không?
Tần Quân cười cợt:
- Tại sao phải hàng phục?
Đối với Tôn Ngộ Không thì Tần Quân không muốn mạnh tay chút nào.
Đường Tam Tạng chậm rãi nói:
- Ngộ Không là thanh kiếm hai lưỡi, tuy mạnh nhưng khó khống chế.
Câu này nghe sao giống người bề trên, xem ra Đường Tam Tạng trong Tây Du Ký không yếu đuối như đã tưởng, ít nhất có lòng khoan dung với Tôn Ngộ Không. Như trong tình yêu, ban đầu đã yếu thế thì về sau khó ngẩng cao đầu. Tôn Ngộ Không bị khẩn cô chú đè ép không ngẩng đầu được, khiến Đường Tam Tạng nhìn xuống y.
Khụ khụ, hình như so sánh thế này không đúng?
Đang suy nghĩ vẩn vơ, Liễu Nhược Lai không kiềm được hỏi:
- Tôn Ngộ Không là ai?
Tần Quân cười đáp:
- Anh hùng thơ ấu của người Hoa Hạ.
- Người Hoa Hạ là ai?
- Một dân tộc chiến đấu ăn các loại thực phẩm rác rưởi trưởng thành, giỏi nhất là mồm mép, có thể nói đến chết người.
- Thật là lợi hại!
Ngoài Liễu Nhược Lai ra các Thần Ma cũng rất tò mò về người Hoa Hạ.
Tần Quân không nói kỹ hơn, nói nhiều sẽ bị chọc thủng.
Sau khi Đường Tam Tạng trở về không khí trong nhóm náo nhiệt hơn. Đám người Trư Bát Giới tò mò Đường Tam Tạng đã trải qua cái gì, tại sao tu vi tăng vọt lên nhanh vậy?
Tần Quân không xen vào, hắn do dự có nên triệu hoán quân đoàn Thần Ma không, hắn đã tích lũy hai lần cơ hội triệu hoán quân đoàn Thần Ma.
Cuối cùng Tần Quân ráng kiềm lại, vì hiện giờ nhóm tiến lên không thích hợp mang quân.
Tần Quân mở ra thần thoại thương thành đọc lướt qua.
Quan Thiên Đại Hội kết thúc, danh tiếng của Tần Quân tuyền khắp mấy chục vực, số danh khí tăng vọt. Đã tích lũy hai ngàn bảy trăm vạn danh khí. Tần Quân không muốn mua đan dược, hắn định mua một quyển công pháp. Tần Quân nắm giữ Bất Diệt Thánh Thể chỉ là tàn thiên, tối đa cho hắn tu luyện đến Chân Tiên cảnh. Hơn nữa đây là công pháp luyện thể, tiến bộ pháp lực không quá rõ rệt. Tần Quân cũng muốn có sức mạnh vô cùng, pháp lực dùng hoài không hết.
Đọc nửa ngày công pháp Tần Quân muốn rất mắc, giá rẻ thì không thích hợp, hắn chỉ có thể buồn bực đóng lại thần thoại thương thành.
Còn cần tiếp tục cố gắng!
***
Chớp mắt hai ngày qua nhanh.
Nhóm Tần Quân rốt cuộc thấy đường nét thành trì nhân tộc, hắn cảm giác như lại thấy ánh mặt trời.
Quả nhiên con người là động vật quần cư, rất khó tưởng tượng Dịch lão đầu bị bắt nhốt vạn năm thì cô đơn cỡ nào.
Tần Quân nói với Liễu Nhược Lai:
- Chờ vào thành thì nàng đi được rồi.
Tần Quân quan sát kỹ cỡ nào trừ cảm thấy khó ghét nàng ra, hắn không nhìn thấu Liễu Nhược Lai có chỗ nào không tầm thường. Nhưng Cơ Vĩnh Sinh nhắc nhở, hệ thống không dám tùy tiện phân tích nói lên Liễu Nhược Lai không đơn giản.
Liễu Nhược Lai chu môi tội nghiệp nói:
- Ta không biết nên đi đâu.
Liễu Nhược Lai đảo tròng mắt, vui vẻ hỏi:
- Thôi vậy đi, ta làm thuộc hạ của ngươi, cho ta đi theo ngươi được không?
Tần Quân trợn trắng mắt không chút khách sáo nói:
- Nàng có thể làm cái gì? Nàng quá yếu!
Liễu Nhược Lai tức giận muốn cào Tần Quân, hắn nhẹ nhàng tránh đi.
Nhìn hai người đùa giỡn, những người khác lắc đầu cười, họ đã thói quen.
Tuy Liễu Nhược Lai hơi vướng víu nhưng tăng thêm sức sống cho nhóm, phối hợp Trư Bát Giới hài hước khiến chặng đường không khô khan.
Tần Quân nhướng mày cười nói:
- Đi theo trẫm thì nàng cùng lắm chỉ có thể làm nha hoàn.
Tần Quân thích thấy bộ dạng tức giận nghiến răng của Liễu Nhược Lai, như cọp con.
Không ngờ Liễu Nhược Lai đồng ý, không cho Tần Quân cơ hội sửa miệng:
- Được rồi, một lời đã định!
Tần Quân buồn bực cáu kỉnh hỏi:
- Chắc không phải nàng thích trẫm rồi đi?
Ai ngờ Liễu Nhược Lai đỏ mặt, nhỏ giọng nói:
- Làm gì có! Đừng lên mặt!
Ô? Trúng rồi?
Tần Quân sờ cằm, biểu tình đùa cợt nhìn Liễu Nhược Lai.
Xem kỹ thì Liễu Nhược Lai rất đẹp, bề ngoài hơi nhỏ tuổi, để nàng làm thánh phi sẽ không khiến hắn mất mặt.
Rất nhanh nhóm người đáp xuống trước cửa thành. Tu sĩ tới lui bàn tán sôi nổi, binh sĩ giữ thành cảnh giác.
- Điều khiển mây đến, những người này không đơn giản!
- Sao có con heo yêu?
- Hòa thượng, heo yêu, tiểu cô nương, tổ hợp thật quái lạ.
- Con heo yêu tu vi không đơn giản, ít nhất ngũ giai.
Đám người Tần Quân phớt lời những tiếng bàn tán, họ đến trước cửa thành.
Cổng thành khắc bốn chữ Đông Phương Trấn thành.
Một binh sĩ giữ thành cắn răng ngăn lại bọn họ, trầm giọng nói:
- Yêu thú ngũ giai trở lên không được vào thành.
Trư Bát Giới nổi giận. Lão tử từng là thần! Bây giờ không phải yêu, là Tịnh Đàn Sứ Giả!
Tần Quân xua tay ra hiệu Trư Bát Giới bình tĩnh.
Tần Quân mỉm cười nói:
- Các vị giúp đỡ chút.
Tần Quân vung tay phải lên, một ngàn linh thạch nhị giai chất đống trước cửa thành. Tu sĩ vãng lai hút ngụm khí lạnh.
Thật rộng rãi!
Một binh sĩ giữ thành miệng lưỡi khô khốc.
Tần Quân cười tủm tỉm hỏi:
- Không đủ sao?
Tần Quân chú ý thấy tham lam trong mắt các binh sĩ giữ thành, lại vung tay hiện ra một ngàn khối linh thạch nhị giai nữa.
Linh thạch nhị giai trong trữ vật giới, không gian Thần Thoại của hắn tính bằng đơn vị trăm vạn, nên tùy tiện ném ra mấy ngàn khối không đáng gì.
Binh sĩ giữ thành vội kêu lên:
- Đủ rồi đủ rồi!
Binh sĩ xoay người nhặt linh thạch nhị giai lên, các binh sĩ giữ thành khác xúm lại, tình hình hỗn loạn.
Các tu sĩ trợn mắt há hốc mồm nhìn đám người Tần Quân ngẩng đầu ưỡn ngực đi vào cửa thành.
Hèn gì nhiều người thích làm nhà giàu mới nổi, kiểu vung tiền như rác khoe mẽ rất sướng.
Tần Quân thầm nghĩ, đoàn người suôn sẻ vào thành.
Trư Bát Giới khen:
- Bệ hạ dùng chiêu này thật lợi hại.
Trư Bát Giới đảo tròng mắt tìm cách kiếm chút linh thạch từ tay Tần Quân, rồi đi Nghi Xuân viện, Túy Hồng lâu gì đó phong lưu mấy ngày.
Tần Quân lườm Trư Bát Giới, nhìn nụ cười đó hắn liền biết con heo này nghĩ gì.
Đường Tam Tạng lắc đầu cười nói:
- Bệ hạ là Thánh Đế mà còn chịu dùng thủ đoạn thế tục như vậy thật là đại trí giả ngu.
Đổi lại người khác địa vị giống Tần Quân thì sẽ trực tiếp xông vào thành.
Tần Quân không muốn gây lớn chuyện, hắn không sợ sinh sự nhưng ngại rắc rối.
Xông thành thì sẽ làm mất nhiều thời gian.
Liễu Nhược Lai nhìn con phố phồn hoa, chép miệng kinh ngạc nói:
- Không ngờ Đông Phương Trấn thành là như thế này.
Mọi người dời sự chú ý về phía đường phố.