Tần Quân như thế thì gã biết bao giờ mới có thể báo thù?
Chợt một cầu vồng khủng bố từ sâu trong trời sao lao ra với tốc độ siêu nhanh, đám người Tần Quân không nhận biết.
Kim Thiền Tử kinh kêu:
- Cẩn thận!
Kim Thiền Tử vội che chở Tần Quân sau lưng mình, giơ tay vỗ. Bàn tay to màu vàng giống Như Lai Phật Chưởng tựa núi cao bay đến, Huyền Thanh trợn to mắt nhìn.
Chiêu này chẳng phải là . . .
Đánh chết Huyền Thanh cũng không ngờ rằng Kim Thiền Tử là nhị đệ tử của Như Lai, còn là chính thống. Tây Vực chỉ là quân cờ Như Lai mới thu phục gần đây.
Bàn tay vàng to lớn thế không thể đỡ va chạm, bùm một tiếng cầu vồng bí ẩn vỡ nát.
Nhìn gần thì rõ ràng là Đại Tinh Quan.
Thừa dịp Dương Tiễn rời đi Đại Tinh Quan tìm đúng thời cơ sấm sét tấn công.
Bàn tay to màu vàng bị nổ nát, Kim Thiền Tử hộc máu thụt lùi, Tần Quân lộ ra trước mặt Đại Tinh Quan.
Đại Tinh Quan cười nanh tranh:
- Tiểu tử, chịu chết đi!
Sát khí khủng bố tỏa định Tần Quân làm hắn không thể nhúc nhích.
Một giọng nữ trong trẻo lạnh lùng tuyệt vời vang lên:
- Dừng tay!
Một nữ nhân bí ẩn mặc áo gấm màu tím vàng xuất hiện trước mặt Tần Quân. Nàng đeo mạn che mặt, áo gấm rộng thùng thình bay theo gió dán sát người lộ ra đường cong hoàn mỹ.
Là Tam Tinh Quan, Hắc Điệp Tiên Tử!
Đối diện Đại Tinh Quan thế tới rào rạt, Hắc Điệp Tiên Tử giơ tay vỗ. Đại Tinh Quan giật mình vội né tránh, khựng lại giữa không trung.
Tần Quân cau mày nhìn nữ nhân bí ẩn trước mặt, không hiểu sao hơi thở của đối phương làm hắn cảm giác rất quen thuộc, rất gần gũi.
Đại Tinh Quan sốt ruột nói:
- Hắc Điệp Tiên Tử, nàng mau tránh ra!
Chờ Dương Tiễn trở về thì khó cướp lấy Mệnh Vận Chi Luân.
Đổi lại người khác sớm bị Đại Tinh Quan một chưởng đập chết, nhưng đối diện Hắc Điệp Tiên Tử thì gã không làm được.
Ánh mắt Hắc Điệp Tiên Tử bình tĩnh nhìn Đại Tinh Quan, không chút sợ hãi:
- Không tránh!
Bốn mắt nhìn nhau, giờ khắc này Đại Tinh Quan bỗng nhiên cảm thấy Hắc Điệp Tiên Tử thật xa lạ.
Bình thường Hắc Điệp Tiên Tử giữ khoảng cách với gã, nhưng nàng sẽ không lạnh lùng đến vậy.
Không lẽ nàng cũng vì Mệnh Vận Chi Luân?
Lòng Đại Tinh Quan bi thương, nhưng vì Mệnh Vận Chi Luân nên gã đành vứt bỏ lòng mến mộ Hắc Điệp Tiên Tử. Đại Tinh Quan lấy cây kiếm to ra, mũi kiếm khắc đầy phù vặn bí ẩn giống như nòng nọc vặn vẹo, một kiếm chém hướng Hắc Điệp Tiên Tử.
Ánh mắt Đại Tinh Quan lạnh băng thậm chí lộ ra sát ý:
- Vì đỉnh cao, bỏ tình yêu có ngại gì!
Gió to thổi Tần Quân nửa quỳ dưới đất, uy áp cường đại làm hắn cảm giác như bị ngọn núi to ngàn trượng đè ép. Nhưng làm đế hoàng, Tần Quân không thể quỳ trước người khác, hắn cắn chặt răng liều mạng đứng lên.
Ánh mắt Hắc Điệp Tiên Tử hờ hững, nàng tùy ý vung tay áo, lực lượng vô hình quét hướng Đại Tinh Quan.
Đại Tinh Quan chấn động, không kịp phản ứng đã bị lực lượng khó thể tưởng tượng đánh bay ra xa cả ngàn thước. Đại Tinh Quan khó khăn ổn định thân hình, biểu tình tràn đầy khó tin nhìn Hắc Điệp Tiên Tử.
Đại Tinh Quan giật mình kêu lên:
- Sao có thể như vậy? Sao nàng có lực lượng như vậy được?
Đại Tinh Quan quen biết Hắc Điệp Tiên Tử đã hơn hai vạn năm, lúc gã vào Thần Điện thì nàng đã ở đó. Đại Tinh Quan cứ nghĩ tu vi của Hắc Điệp Tiên Tử đến bình cảnh, bị gã vượt qua, nhìn điện chủ xếp hạng Tinh Quan là biết rồi.
Đại Tinh Quan không bao giờ ngờ rằng Hắc Điệp Tiên Tử giấu tài.
Hắc Điệp Tiên Tử mặc kệ Đại Tinh Quan, nàng xoay người nhìn hướng Tần Quân biểu tình rung động.
Ánh mắt Hắc Điệp Tiên Tử dịu dàng làm Tần Quân cảm thấy rất quen thuộc, hắn xúc động muốn vén mạn che mặt nàng lên. Nhưng Hắc Điệp Tiên Tử biểu hiện ra lực lượng siêu khủng bố, làm hắn bản năng thụt lùi.
Hắc Điệp Tiên Tử che miệng khẽ cười:
- Xì . . .
Giọng dịu dàng như gió xuân thổi qua lòng Tần Quân, dù không thấy rõ mặt mũi thì hắn cảm thấy Hắc Điệp Tiên Tử chắc chắn xinh đẹp tuyệt trần khuynh quốc khuynh thành.
Thấy Tần Quân nhìn mình ngơ ngác, Hắc Điệp Tiên Tử cười nói:
- Không ngờ có ngày ngươi sợ ta.
Hả?
Ý này là . . . chúng ta có quen nhau sao?
Tần Quân chớp mắt, hèn gì hắn cứ cảm thấy quen thuộc. Nhưng Tần Quân ngẫm kỹ lại không nhớ ra mình từng gặp Hắc Điệp Tiên Tử ở đây. Hơn nữa Hắc Điệp Tiên Tử biểu hiện ra thực lực không thua gì Dương Tiễn.
Đám thiên tài Nam Vực nhóm Kỳ Tà, Huyền Thanh thì trợn tròn mắt, đầu óc ù đặc.
Vẻ mặt Kim Thiền Tử e ngại nhìn Hắc Điệp Tiên Tử, trầm giọng nói với Tần Quân:
- Bệ hạ cẩn thận, nàng này toàn thân ma khí, sát nghiệt nặng nề, không phải người lương thiện!
Tần Quân cười khổ. Đại ca, dù ta cẩn thận nếu nàng ấy muốn giết ta cũng dễ như trở bàn tay. Ngươi có giỏi thì nhảy ra chống lại nàng đi!
Tiếc rằng Kim Thiền Tử không dám.
Hắc Điệp Tiên Tử mặc kệ Kim Thiền Tử, nàng đánh giá Tần Quân, cười khẽ:
- Thì ra ngươi nhỏ tuổi là bộ dạng thế này, rất đáng yêu.
Đáng . . . đáng yêu?
Khóe môi Tần Quân co giật, đang ghẹo ta sao? Bị một mỹ nữ soi đáng yêu tương đương nói ngươi bị bất lực!
Đại Tinh Quan ở phía xa định tấn công tiếp chợt cảm nhận hơi thở khủng bố từ xa bay nhanh đến, gã vội chạy trốn.
Hắc Điệp Tiên Tử cũng chú ý thấy Dương Tiễn đã đến, nàng đá lông nheo với Tần Quân cười nói:
- Lần sau gặp lại hy vọng ngươi có thể cho ta nhiều cơ hội bảo vệ ngươi.
Phụt!
Tần Quân suýt sặc, ai cần nàng bảo vệ!
Nhưng không hiểu sao mặt Tần Quân nở nụ cười, dù không quen nàng này lại khiến hắn thấy thân thiết, rất khó sinh lòng ghét Hắc Điệp Tiên Tử.
Hắc Điệp Tiên Tử nhìn Tần Quân giây lát, mắt đẹp tràn đầy ý kiến khiến hắn không nhìn thấu.
Tần Quân cắn răng hỏi:
- Nàng rốt cuộc là ai?
Tần Quân ghét nhất bị người xỏ mũi, dù vì tốt cho hắn đi chăng nữa. Tần Quân thích nắm giữ mọi thứ chứ không phải chẳng hay biết gì.
Hắc Điệp Tiên Tử chớp mắt đẹp, lắc người biến mất tại chỗ không còn bóng dáng.
Kim Thiền Tử trầm giọng nói:
- Tu vi của nàng ta cao đến khó thể tưởng tượng, ta không phát hiện ra nàng ta đến như thế nào, đi ra sao.
Đồ vô dụng!
Tần Quân trợn trắng mắt, đương nhiên trong lòng hắn rất cảm kích Kim Thiền Tử. Mới rồi vào phút sống còn Kim Thiền Tử không chạy trốn, không tiếc đứng ra che trước mặt Tần Quân đã là biểu hiện rất tốt.
Rất nhanh Dương Tiễn đến trước mặt Tần Quân, tùy tay ném cái đầu Diêu Hư rơi xuống đất lăn mấy vòng.
Dương Tiễn trầm giọng hỏi:
- Vừa rồi xảy ra chuyện gì?
Bên này truyền đến hai hơi thở làm Dương Tiễn hoảng sợ từ trăm dặm chạy ngược trở về, sợ Tần Quân bị hại.