Tần Quân cau mày cố gắng chống cự nhưng thân thể không theo kiểm soát bay lên, khi mũi chân của hắn sắp rời khỏi mặt đất thì một bóng người kéo theo cuồng phong xuất hiện trước mặt hắn.
Gió to thổi áo trắng của Tần Quân bay phần phật, khóe môi hắn cong lên, khỏi đoán cũng biết người tới là Dương Tiễn.
Tần Quân cố nén kích động cao giọng quát:
- Nhị Lang Thần!
Dương Tiễn rống to:
- Có mạt tướng!
Giọng như kiếm bén mũi nhọn vạn trượng, đám Tinh Quan cảm giác màng tai đau nhói, kinh sợ nhìn Dương Tiễn.
Sát khí khủng bố như thiên la địa võng bao bọc bọn họ, giương mắt nhìn toàn thân Dương Tiễn bốc cháy lửa trắng kỳ lạ, Thiên Nhãn trợn trừng. Ai đối diện với Dương Tiễn đều sinh lòng sợ hãi.
Khí thế của Dương Tiễn tăng mạnh gấp mười lần.
Tứ Tinh Quan giật mình kêu lên:
- Sao có thể như vậy?
Thực lực của Dương Tiễn đến Thái Ất Tán Tiên cảnh viên mãn làm sao có thể đột nhiên tăng vọt? Dương Tiễn phát ra hơi thở không kém gì Thái Ất Huyền Tiên cảnh sơ kỳ, thậm chí mạnh hơn nữa.
Không lẽ là do viên đan dược Tần Quân đã ném cho Dương Tiễn?
Một Tinh Quan chửi um sùm, đã hiểu mới rồi Tần Quân cố ý kéo dài thời gian:
- Tiểu tử thối! Ngươi thật đê tiện!
Không trách bọn họ, làm sao ngờ một viên đan dược có thể cho thực lực của Dương Tiễn tăng vọt dữ vậy? Dù có loại đan dược đó nhưng vì sao nằm trong tay Tần Quân?
Tần Quân cười âm trầm, phối hợp hoa văn tử diễm giữa trán làm nụ cười của hắn tà mị âm u:
- Giết bọn họ cho trẫm, phải hoàn thành trong vòng nửa nén nhang!
Phải công nhận lúc này biểu tình của Tần Quân và Dương Tiễn rất giống nhau.
Cuồng ngạo, giống như xem vạn vật trên đời là con kiến.
Tần Quân làm Thánh Đế nên có hùng tâm đó, Dương Tiễn dựa vào pháp lực tuyệt thế nên có tự tin.
Khí thế của hai người hòa vào nhau làm chín Tinh Quan sợ hãi tim đập chân run.
Đám thiên tài Nam Vực ngây người nhìn bóng lưng Tần Quân và Dương Tiễn. Huyền Thanh vẻ mặt ngơ ngẩn. Cảnh tượng này sẽ khắc sâu trong lòng bọn họ thật lâu.
Kim Thiền Tử thầm cảm thán:
- Không uổng là hoàng giả khí vận.
Từ xưa đến nay không thiếu hoàng giả khí vận, mỗi người đều là hùng chủ kinh thiên động địa. Tần Quân còn trẻ nhưng đã biểu hiện ra bá khí đó.
Dương Tiễn cười gằn:
- Tuân lệnh!
Dứt lời Dương Tiễn khuỵu hai chân xuống vọt ra như tên lửa thế không thể đỡ bay hướng chín Tinh Quan.
Gió to thổi mái tóc dài của Tần Quân bay bay, hắn hỏi thầm:
- Hệ thống, Dương Tiễn lúc này đã đến trình độ đỉnh cao trong thần thoại chưa?
Dương Tiễn khí thế như hồng, tốc độ càng nhanh khủng khiếp.
Dương Tiễn tìm đến Tứ Tinh Quan trước, một tay cầm đao chiến thần ba mũi nhọn, mắt lạnh băng, sát ý ngưng tụ thành thực chất khiến Tứ Tinh Quan da đầu tê dại.
Tứ Tinh Quan không kịp né, đành điều động toàn bộ pháp lực vung thước xanh đập xuống.
Phập!
Tứ Tinh Quan giơ cao thước xanh chưa kịp giáng xuống thì Dương Tiễn đã lướt qua, máu phun ra, giữa trán Tứ Tinh Quan thủng lỗ máu.
Mũi đao của Dương Tiễn treo bóng sáng, nhìn kỹ thì là nguyên thần của Tứ Tinh Quan.
Mọi việc xảy ra quá mau, đám người Tần Quân không kịp phản ứng. Các Tinh Quan trợn mắt nhìn, đầu óc ù đặc.
Dương Tiễn cười lạnh vung tay phải đánh tan nguyên thần của Tứ Tinh Quan, gã xoay người xông hướng các Tinh Quan khác, ánh mắt hung tợn làm bọn họ sợ hãi vội thụt lùi.
Nhưng Dương Tiễn không cho bọn họ cơ hội chạy trốn, gã hóa thành ánh sáng vàng nhảy lên trời sao, vạch đường cong hoàn mỹ rồi rơi xuống.
Dương Tiễn quát to, giọng khiếp hồn người:
- Đám tạp chủng, chết cho bản quân!
Giờ phút này Dương Tiễn như Chiến Thần từ trên trời giáng xuống, uy vũ bất phàm, toàn thân tỏa ánh sáng chói lòa.
Tần Quân há hốc mồm, đây mới là Nhị Lang Thần trong lòng hắn, đầu đội trời chân đạp đất, tỏa sáng chói lòa như mặt trời.
Thất Tinh Quan Diêu Hư thấy tình hình không ổn thì xoay người chạy đi.
Các Tinh Quan không phản ứng mau bằng Diêu Hư, bọn họ bản năng liên tục đánh ra pháp lực muốn đấu cứng với Dương Tiễn.
Một đao chém xuống, núi sụp đất nứt. Một đao kia vô cùng rực rỡ, phong hoa tuyệt đại.
Đao phong chém xuống, mặt đất vỡ nát, pháp lực như dung nham trào lên từ lòng đất lan rộng ba ngàn thước, nhấn chìm bảy Tinh Quan. Tiếng gào thiét vang vọng thiên địa.
Đám người Tần Quân nhanh chóng thụt lùi nhưng không kịp, sóng gió cuồng bạo hất bay đám thiên tài Địa Tiên cảnh, bọn họ như lá rụng trong bão tố, nhỏ yếu bất lực.
Kim Thiền Tử vội dìu Tần Quân, cắn răng nhìn lên trời. Trong ánh sáng rực rỡ Dương Tiễn cao lớn khôi ngô như vị thần, cao cao tại thượng vô cùng thần thánh.
Kim Thiền Tử rất là rung động, lực lượng này dù ở trong Phật Môn cũng hiếm có người địch lại:
- Cái tên này . . .
Tần Quân siêu kích động, Cực Hạn đan quá ghê gớm.
Trong Quan Thiên Thần Cung.
Đại Tinh Quan, Nhị Tinh Quan trố mắt líu lưỡi, mặt chảy mồ hôi lạnh.
Lực lượng đó khiến bọn họ thấy sợ hãi, nhát đao vừa rồi nhanh như kinh hồng làm người ta không kịp né tránh, sức phá hoại siêu khủng bố, phạm vi lớn. Bảy Tinh Quan chắc gặp kết cục rất thê thảm.
Ầm ầm ầm ầm ầm!
Mặt đất rung rinh, trời đang rít, sấm chớp đì đùng. Bên dưới Dương Tiễn nứt ra vô số khe hở không gian, nhát đao vừa rồi đã phá hỏng ổn định trong Quan Thiên Giới.
Nhìn xuống dưới có hố to mấy ngàn thước, khuôn mặt Dương Tiễn tràn đầy ngạo mạn, đáy mắt lóe tia kích động.
Lực lượng này làm Dương Tiễn say mê. Gã không biết đây vốn là sức mạnh của gã, trong lòng rất cảm kích Tần Quân. Người như Dương Tiễn đặt khao khát lực lượng lên hàng đầu, dù Cực Hạn đan có thể tồn tại khuyết điểm gì thì gã không hối hận, vì gã đã chạm đến bầu trời càng cao.
Gió lạnh thổi qua, trong hố to không có bóng dáng bảy Tinh Quan đâu, bọn họ đã thành tro hết.
Tần Quân trầm giọng nói:
- Mới rồi có một người trốn, đừng bỏ qua!
Trong Tinh Quan thì Tần Quân gai mắt nhất là Diêu Hư, bề ngoại giống quỷ hút máu, nói chuyện thì âm trầm, nhìn là biết loại người nếu thả chạy sẽ có tai họa về sau.
Dương Tiễn nghe lệnh của Tần Quân liền hóa thành ánh sáng vàng đuổi theo hướng Diêu Hư chạy trốn.
Chờ khi Dương Tiễn mất hút Tần Quân quay đầu cười nói với đám thiên tài Nam Vực:
- Thấy không, trẫm đã nói nếu bọn họ đụng vào trẫm được coi như trẫm thua.
Đám người nhìn nhau, trong lòng cực kỳ phức tạp.
Chiến đấu vừa rồi khiến bọn họ cả đời khó quên.
Mặc dù dựa vào Dương Tiễn nhưng Tần Quân cũng có tác dụng rất lớn, trừ có Cực Hạn đan ra hắn bình tĩnh câu giờ với siêu cường giả, còn dám chọc giận đối phương. Khí phách như thế làm bọn họ mặc cảm không bằng.
Huyền Thanh gục mặt xuống, trong lòng vô cùng tuyệt vọng.