Lý Bạch vừa uống rượu vừa trêu tức nhìn về phía Thái Bạch Kim Tinh hỏi. Đát Kỷ, Bạch Mãnh Hổ, Trương Giác cùng với thị nữ của Du Phượng Hoàng cũng không nhịn được, nhìn về phía Thái Bạch Kim Tinh.
Thái Bạch Kim Tinh vuốt râu cười, cũng không đưa ra trả lời thuyết phục. Chỉ là nụ cười của hắn rõ ràng rất tự tin.
- Lạc Hoàng không có khả năng là người mạnh nhất hoàng triều Nam Trác. Trên đỉnh núi hoàng cung vẫn che giấu một lão gia hỏa.
Thái Bạch Kim Tinh híp mắt nhìn về phía ngọn núi hoàng cung.
Mọi người vừa nghe, đều hãi hùng khiếp vía.
Khí thế của Lạc Hoàng cho bọn họ áp lực khủng khiếp như vậy. Không nghĩ tới trên đỉnh núi hoàng cung còn có người mạnh hơn.
- Không cần lưu ý. Còn có Sa huynh.
Thái Bạch Kim Tinh trêu tức nhìn về phía Sa Ngộ Tĩnh vẫn không có mở miệng,khiến cho mọi người cũng nhìn về phía Sa Ngộ Tĩnh.
Đối với điều này, Sa Ngộ Tĩnh lắc đầu cười, cũng không nhiều lời.
Trương Giác thấy vậy, âm thầm chắt lưỡi. Thật không nghĩ tới thủ hạ của Tần Quân che giấu nhiều cường giả như vậy. Nghe giọng điệu của bọn họ rõ ràng là không sợ kết thành hận thù với Lạc Hoàng.
Nghĩ tới đây, Trương Giác bỗng nhiên đứng dậy, nhìn đám người Thái Bạch Kim Tinh ôm quyền nói:
- Ta phải đi trước, sớm chuẩn bị cho điện hạ, cho nên phải rời đi trước.
Lý Bạch, Đát Kỷ không khỏi nhíu mày. Hắn vừa bái nhập Tần Quân đã muốn chạy trốn rồi sao?
- Đi đi.
Thái Bạch Kim Tinh dường như có thâm ý gật đầu. Ngay lập tức, Trương Giác xoay người liền rời đi.
Nhìn chằm chằm vào bóng lưng hắn rời đi, Sa Ngộ Tĩnh xoa cằm không khỏi suy tư.
- Sư phụ, lại đểcho hắn đi như thế sao?
Lý Bạch không hiểu hỏi.
- Đừng thấy hắn tu vi thấp, nhưng hắn có bản lĩnh độc đáo của riêng mình.
Thái Bạch Kim Tinh cười giống như thần bí, nói, khiến cho đám người Lý Bạch không nghĩ ra.
Sa Ngộ Tĩnh thì thào tự nói:
- Thánh khí sao? Người này thật ra cơ duyên tốt.
Thánh khí?
Hạo Thiên Khuyển nằm trên mặt đất bỗng nhiên mở mắt. Đát Kỷ cũng lộ ra vẻ kinh ngạc. Tần Quân từng giới thiệu qua với bọn họ về thánh khí của Trần Thư Lễ. Cho nên bọn họ vẫn nhớ ở trong lòng. Thật không nghĩ tới Trương Giác không ngờ cũng nắm giữ thánh khí thần kỳ.
- Thánh khí là cái gì?
Lý Bạch tò mò hỏi. Thái Bạch Kim Tinh đảo mắt nói:
- Ngươi suốt ngày chỉ biết ngâm thơ, điển tích thượng cổ cũng không chịu xem nhiều. Đừng nói với người khác, ngươi là đồ đệ của ta!
Lý Bạch vừa nghe, nhất thời buồn bực. Ngài căn bản không từng nhắc với ta?
Không có cách nào, Thái Bạch Kim Tinh là sư, hắn là đồ đệ. Hắn chỉ có thể nhịn!
- Vòng so tài thứ nhất rất đơn giản. Tất cả người tham gia vũ hội ngồi xếp bằng ngay tại chỗ nạp khí, hấp thu linh khí đến từ long mạch dưới nền đất. Đến lúc đó trên đỉnh đầu các ngươi sẽ dâng lên cột khí. Trong vòng một nén hương, so tài cột khí ai cao hơn. Đấu võ tìm ra nghìn người đứng đầu!
Lạc Hoàng cuối cùng kết thúc những lời khách sáo thao thao bất tuyệt, nói về quy tắc vòng thứ nhất lại khiến cho tất cả mọi người ở đó bùng nổ.
Điều này hoàn toàn là so đấu tu vi cảnh giới cao thấp!
Tốc độ tu sĩ Thuế Phàm Cảnh nạp khí khẳng định nhanh hơn so với Kim Đan Cảnh, đương nhiên có lẽ có công pháp cao giai có thể bù đắp chênh lệch như vậy. Nhưng tuyệt đối không nhiều lắm.
Một nén hương ngắn ngủi liền muốn đào thải hơn mười vạn người. Quả thực phá tan lề thói cũ.
Trước kia rất ít khi xuất hiện quy tắc vũ hội như vậy.
Tần Quân vừa nghe cũng há hốc mồm. Trời ạ, điều này hoàn toàn là nhằm vào ta!
Ở trong mắt rất nhiều người, tu vi bản thân Tần Quân không tính là cái gì cả. Gần như là dựa vào Lý Nguyên Phách mới đi đến ngày hôm nay.
Đừng thấy hắn đứng vào hàng mười đại yêu nghiệt, nhưng người tham gia vũ hội có tu vi mạnh mẽ hơn so với hắn lại rất nhiều. Tình thế đối với hắn thoạt nhìn rất bất lợi.
Không sai. Chỉ là thoạt nhìn!
Trên người Tần Quân lại mang công pháp thiên phẩm và công pháp luyện thể thượng cổ. Trên phương diện cảnh giới chênh lệch hoàn toàn có thể dùng công pháp để bù đắp.
- Hừ! Muốn chơi với ta sao? Không có cửa đâu!
Tần Quân âm thầm cười lạnh nói. Trong vòng trăm năm gần đây cũng không có xuất hiện quy tắc như vậy. Lúc trước cũng không có truyền ra tin tức nào. Điều này rõ ràng là đang nhằm vào hắn.
Một thiên tài dám đại náo Hoàng Đô, Lạc Hoàng làm sao có thể để cho hắn tiếp tục trưởng thành?
Tám chín phần mười, quy tắc của vòng thi đấu thứ nhất là tạm thời thay đổi ra.
Lại nhìn về phía Lạc Hoàng trên đám mây giống như thần linh, Tần Quân nhìn thế nào cũng cảm thấy gia hỏa này hình như là tiểu nhân.
- Chà chà, xem ra chuyện hôm qua đã kinh động tới thánh thượng.
- Ha ha! Tần Quân xem ra phải quỳ gối ở vòng thứ nhất!
- Các ngươi đắc ý cái rắm. Chúng ta còn không phải cũng sẽ bị đào thải sao...
- Đúng vậy... Chúng ta là vì tốt cho mình sao?
- Như vậy còn có thể chơi được sao? Đại bảo kiếm của ta còn chưa có cơ hội phóng ra ánh sáng của nó...
Các tu sĩ xung quanh bàn luận ầm ĩ. Tần Quân nghe được, trán đầy vạch đen. Quả nhiên công đạo từ ở trong lòng người. Tất cả mọi người nhìn ra hoàng triều là cố ý nhằm vào Tần Quân. Chỉ có điều không ai đồng tình với hắn, trái lại hả hê, cười trên nỗi đau của người khác.
Đợi lát nữa cho các ngươi biết cái gì gọi là tàn nhẫn!
Tần Quân hừ lạnh một tiếng. Tần Vân, Chúc Nghiên Khanh, Du Phượng Hoàng ở bên cạnh, trên mặt đều lộ ra vẻ bất đắc dĩ. Tu vi cảnh giới của bọn họ còn không bằng Tần Quân, tất nhiên không tránh được kết cục bị đào thải.
- Dù sao ta đối với vũ hội Tiềm Long cũng không quá để ý. Nhiệm vụ cũng bị người nào đó bỏ dở.
Ngón tay Du Phượng Hoàng nghịch lọn tóc, thờ ơ nói. Ánh mắt nàng u oán rơi vào trên người Tần Quân. Tần Quân giả vờ không nhìn thấy. Đánh chết hắn cũng không sẽ giao ra Bạch Hổ Môn.
Chúc Nghiên Khanh và Tần Vân cũng không để ý tới. Hai người có thể đi tới bước này đã đúng là không tồi. Tăng thêm kiến thức là tốt rồi, không có lòng tham.
- Vòng thứ nhất chính thức bắt đầu!
Lạc Hoàng bỗng nhiên hô lên. Vừa dứt lời, tất cả mọi người cảm giác nền đất dưới lòng bàn chân xuất hiện linh khí dâng trào. Bọn họ cả kinh vội vàng xếp bằng ngồi dưới đất.
- Điện hạ, ta có cần làm theo hay không?
Lý Nguyên Phách vò đầu, nhìn về phía Tần Quân. Nếu như hắn vừa nạp khí, tu vi Địa Tiên Cảnh lại lộ rõ không thể nghi ngờ.
Chỉ có điều hôm sau khi đánh La Thao Sa, chắc hẳn quyền quý hoàng triều đã đoán được tu vi của hắn.