Viên Hồng nhìn Tôn Ngộ Không, làm như y cũng có Hỏa Nhãn Kim Tinh, bên trong lóe tia sáng.
Tôn Ngộ Không ngang nhiên trừng lại Viên Hồng, nếu không phải đã hứa với Tần Quân thì y rất muốn lấy Kim Cô Bổng ra đại chiến ba ngàn hiệp với Viên Hồng.
Tần Quân nhẹ phất tay:
- Được rồi, các ngươi giải tán đi. Trước khi chính thức tỷ võ không ai được tự tiện khiêu khích đối phương, đây cũng là sự tôn trọng với cường giả. Nếu người nào làm trái thì trẫm sẽ không phạt nặng, chỉ khinh thường.
Hắn nói thì nhẹ nhưng đây là trừng phạt nghiêm trọng nhất. Nếu Tần Quân coi thường Viên Hồng thì tiền đồ sau này của y đứt đoạn. Nếu Tần Quân coi thường Tôn Ngộ Không thì sau này sẽ thành kẻ địch với nhau.
Viên Hồng có tài đại tướng nên hiểu ẩn ý. Tôn Ngộ Không dù cuồng vọng nhưng không ngốc, dù gì học hành chính thống với Bồ Đề Lão Tổ. Năm xưa Bồ Đề Lão Tổ gõ ba cái vào đầu Tôn Ngộ Không thế là y thông tuệ, học được bản lĩnh lớn thật sự, nên hiểu ngay ẩn ý của Tần Quân.
Viên Hồng dẫn Mai Sơn Lục Quái, Mai Sơn Yêu Quân đi trước:
- Đi thôi, đừng quấy rầy bệ hạ tu luyện.
Tôn Ngộ Không hầm hừ rời đi.
Uy Linh Yêu Quân, Uy Hách Hám Quân không dám ở lại lâu. Rất nhanh trên bầu trời đảo Hồ Vương chỉ còn một mình Tần Quân.
Chờ mọi người đi hết khuôn mặt lạnh băng của Tần Quân dịu lại, hắn cười lẩm bẩm:
- Hừ! Tưởng trẫm không trị được các ngươi?
Đùa! Trẫm dù sao là Thánh Đế, sao có thể để hai con khỉ cưỡi trên đầu.
Tần Quân đắc ý nghĩ. Tuy hắn vui lòng tôn trọng Tôn Ngộ Không nhưng nếu lúc này không bày ra thân phận, về sau con khỉ đó dám đạp trên đầu hắn.
Hoàng đế làm luân lưu, năm nay đến lượt gia!
Câu này là danh ngôn kinh điển của con khỉ đó, Tần Quân nhớ mãi không quên.
***
Chớp mắt năm ngày qua nhanh.
Viên Hồng và Tôn Ngộ Không kiềm nén chiến ý cố không đụng mặt nhau.
Chiến báo Nam Tận Hải mỗi ngày truyền về đảo Hồ Vương, đặc biệt trong Cửu Đầu Trùng. Sau khi Lục Kim Ô, Lữ Nhạc tham gia chiến đấu gần như nghiền áp thu phục từng thế lực yêu tộc.
Bên kia, Thái Bạch Kim Tinh và Dương Tiễn đi vào Đông Phương Vực.
Hôm qua truyền tin nói Dương Tiễn đại náo thủ thành của Đông Phương Vực, làm nguyên vực sôi chảo dầu. Vì vực chủ Đông Phương Ngạo thua Dương Tiễn, danh tiếng Nhị Lang Thần như đốm lửa cháy lan ra đồng cỏ truyền khắp Đông Phương Vực, còn lan sang vực kế bên.
Tần Quân vỗ đầu gối cười to nói:
- Ha ha ha! Không uổng là Nhị Lang Thần của trẫm!
Tần Quân nhớ lại vạn năm trước bị Đông Phương Ngạo uy hiếp là thấy sướng rơn.
Hằng Nga, Viên Hồng, Bạch Trạch đứng trong điện. Liễu Nhược Lai bận tu luyện. Không biết Tôn Ngộ Không đi đâu chơi. Na Tra, Lý Tịnh, Mai Sơn Lục Quái mang binh xuất chinh.
Bạch Trạch lạnh lùng cô độc đứng chung với Hằng Nga không ăn khói lửa trần gian thành phong cảnh cực đẹp.
Bạch Trạch nhẹ giọng nói:
- Bệ hạ làm rất diệu, cái tên Nam Vực và bệ hạ sẽ uy chấn các vực, cũng mở con đường mậu dịch đi vực khác.
Sau khi chứng kiến sự lợi hại của Nam Vực thì kẻ yếu dựa vào cường giả là thiên tính, cũng là cách sống tàn khốc.
Tần Quân ngừng cười, hắn nhìn Bạch Trạch mỉm cười nói:
- Bạch cô nương khích lệ trẫm thì xem ra trẫm không đi nhầm nước cờ.
Khương Tử Nha có nghe về tài năng của Bạch Trạch, đáng tiếc hai người không có dịp gặp nhau Khương Tử Nha đã đi tiền tuyến chiến trường. Nếu mưu thần đỉnh nhất nhân tộc và mưu thần đỉnh nhất yêu tộc đụng mặt nhau sẽ rất đặc sắc.
Bạch Trạch nhẹ giọng nói:
- Bệ hạ quá lời.
Hai lũ tóc đen rũ xuống, nàng lắc đầu cười khẽ toát ra vẻ đẹp khiến người kinh diễm. Bạch Trạch và Hằng Nga đều là khí chất lạnh lùng cao ngạo. Hằng Nga càng giống nữ thần, Bạch Trạch thì trầm ổn tự tin, hay nên nói là tự phụ. Dường như trong mắt Bạch Trạch thì cõi đời này không có chuyện gì có thể ngăn nàng được.
Kiếp trước Bạch Trạch lấy hồng hoang làm bàn cờ, Nam Tận Hải bây giờ không đáng lọt vào mắt xanh của nàng.
Viên Hồng không kiềm được hỏi:
- Bệ hạ có cần ta đi không? Hiệu suất sẽ càng cao.
Mỗi vực rất lớn, Dương Tiễn và Thái Bạch Kim Tinh bôn ba khắp nơi sẽ rất mất thời gian.
Tần Quân xua tay cười nói:
- Không cần, ngươi là át chủ bài, chờ đến yến hội mới kinh diễm người ta.
Viên Hồng muốn nói lại thôi. Tần Quân không cho y tham gia chiến tranh, không cho đi vực khác, Viên Hồng khó khăn lắm mới tăng vọt tu vi nhưng không có cơ hội biểu diễn, cảm giác táo bạo như ngồi trên chông.
Tần Quân phớt lờ Viên Hồng, hắn cười hỏi Bạch Trạch:
- Bạch cô nương còn có ý kiến gì không?
Tần Quân tạm thời không cho Bạch Trạch chức vị, chỉ để nàng chiêu nạp yêu binh, nên hắn gọi là cô nương. Cũng không có lý do gì, Tần Quân chỉ thấy buồn cười đường đường là Bạch Trạch không ngờ là nữ.
Bạch Trạch tuy là nữ nhi nhưng năng lực xuất sắc hơn người, trong khoảng thời gian ngắn chiêu nạp yêu binh đã tới gần hai mươi vạn rải rác quanh đảo Hồ Vương, không tham gia chiến sự.
Bạch Trạch dịu dàng nói:
- Không có ý kiến, hiện giờ cánh chim Thiên Đình Đại Tần của bệ hạ đã đầy đặn, thu phục Nam Tận Hải chỉ còn là vấn đề về thời gian. Điều bây giờ cần làm là Nam Vực và Nam Tận Hải nối liền. Phải chọn đảo biển xây thành, mở ra mậu dịch biển cả với đất liền hấp dẫn tu sĩ không ngừng đến Nam Tận Hải, có như vậy mới hoàn toàn dung hợp hai tộc nhân, yêu.
Thời kỳ hồng hoang nhân tộc là mồi săn của yêu tộc, không ngờ bây giờ Bạch Trạch phấn đấu vì hòa bình hai tộc. Bạch Trạch rất cảm kích Tần Quân, ít ra hắn không ra lệnh đồ sát yêu tộc.
Trong mắt Tần Quân thì sau này Thiên Đình Đại Tần sẽ làm chủ nhân tộc, nhưng có thể dung chứa yêu tộc, vì hắn muốn làm đế của vạn tộc.
Tần Quân gật đầu, đầy ẩn ý nói:
- Ừm, nàng hãy tự đi Nam Vực Thiên Thế Giới một chuyến tìm Lưu Bá Ôn giúp trẫm.
Bạch Trạch liền hiểu ý Tần Quân, khóe môi nhếch cao.
Tần Quân định khiến nàng chính thức dung nhập Thiên Đình Đại Tần nên mới kêu nàng tìm Lưu Bá Ôn đứng đầu quan văn.
Sau khi Bạch Trạch rời đi Tần Quân tiếp tục trùng kích Chân Tiên cảnh.
Ăn thuốc như nhai kẹo khiến tu vi của Tần Quân thế như chẻ tre, cách Chân Tiên cảnh càng lúc càng gần.
Tần Quân cố ý tìm bộ công pháp không tệ khá thích hợp cho Liễu Nhược Lai, khiến tu vi của nàng tăng nhanh. Chờ khi thống nhất Nam Tận Hải sẽ là ngày Tần Quân cưới Liễu Nhược Lai.
Hôm nay Tần Quân đang tu luyện trong Thánh Đế Cung chợt mở mắt ra, thấy Hắc Điệp Tiên Tử mặc áo gấm tím đen đứng trước mặt mình.
Tần Quân nhướng mày cười hỏi, ngữ điệu hơi trách móc:
- Ô, sao nàng có rảnh đến đây?