- Tần Quân điện hạ! Cầu xin các ngươi giúp chúng ta. Chúng ta có thể chết, nhưng bách tính trong Lạc Yên Thành không thể gặp tai họa! Người nhà của chúng ta đều đang ở trong thành!
Một hán tử khôi ngô vừa vung vẩy đao khí chém giết yêu thú bò lên dọc theo tường thành, vừa khàn cả giọng kêu. Âm thanh vô cùng có tính cộng hưởng, khiến cho trong lòng mọi người chấn động.
- Tần Quân điện hạ, không cần rời đi!
- Chính ma hai bên không thể cùng tồn tại. Nếu như bọn họ tiến vào cửa ải, vô số người đều sẽ chết thảm!
- Không quan tâm ngài và hoàng triều có mâu thuẫn gì, cầu xin ngài không nên rời đi. Chúng ta cần ngài!
- Nếu như ngài lưu lại giúp chúng ta đối địch, Hoa Mạnh Giả ta sau này tôn ngài làm chủ!
Từng tên binh sĩ cũng lạc giọng kêu theo, dường như đang phát tiết ra sự bi thương căm phẫn trong lòng mình. Đám người Thái Bạch Kim Tinh nghe được không nhịn được nắm chặt nắm đấm.
Nụ cười đầy vẻ giễu cợt trên mặt Lâm Túc Cừu càng lúc càng tăng lên. Ủy khuất muốn nhờ ai không biết làm?
Nhưng cường giả chân chính trong lòng cũng sẽ không tồn tại lòng dạ của phụ nhân!
- Đinh! Kích phát nhiệm vụ trận doanh... Hai đạo chính ma! Tình hình cụ thể và tỉ mỉ của nhiệm vụ: Kí chủ nếu như giúp đỡ Thanh Đồng Quan đẩy lùi thú triều của Thâm Uyên Môn, kí chủ sẽ gia nhập trận doanh chính đạo. Ngược lại sẽ gia nhập trận doanh ma đạo. Nếu như gia nhập trận doanh chính đạo, đẳng cấp của kí chủ sẽ nâng cao một bậc, cũng thu được quyền dung hợp cơ hội triệu hoán!
Tiếng nhắc nhở của hệ thống bỗng nhiên vang lên ở trong đầu Tần Quân. Hắn nghe được không khỏi sửng sốt, quyền dung hợp cơ hội triệu hoán là có ý gì?
Bhiệm vụ trận doanh này hoàn toàn là dẫn hắn gia nhập trận doanh chính đạo!
Nhìn các binh sĩ xung quanh giống như phát điên, cùng với Từ Quỷ Khốc vứt bỏ tôn nghiêm dập đầu về phía mình, trong lòng Tần Quân không khỏi dấy lên một hỏa diễm.
Hắn thừa nhận mình đối với Thâm Uyên Môn có một tia e ngại. Dù sao Thâm Uyên Môn không giống với kẻ địch trước kia.
Nhưng trong lòng hắn cũng không đành lòng nhìn vô số bách tính Nhân tộc vô tội ở phía sau bị hại. Cái đó và Thánh Mẫu không có quan hệ gì. Đây là tâm tình một người có máu có thịt bình thường đều có!
Nếu hệ thống ban bố nhiệm vụ trận doanh, vậy Tần Quân liền liều mạng!
Đắc tội Thâm Uyên Môn thì như thế nào? Dọc đường đi, hắn đắc tội các thế lực còn thiếu sao?
Sống lại một đời, chỉ cầu khoái ân ý cừu!
Nghĩ tới đây, ánh mắt Tần Quân chợt ngưng trọng. Tay phải hắn bỗng nhiên đẩy về phía trước. Mũi thương Ngân Long Tru Hồn Thương trực tiếp đâm xuyên qua cổ họng Lâm Túc Cừu.
Lâm Túc Cừu cả kinh trợn tròn hai mắt, vẻ mặt không dám tin. Máu tươi theo mũi thương không ngừng tuôn ra.
Yên lặng!
Đám người Thái Bạch Kim Tinh cùng với Trần Khánh đều chấn động kinh ngạc nhìn về phía Tần Quân. Bọn họ không nghĩ tới hắn ra tay quyết đoán như vậy. Thậm chí không để ý tới Thâm Uyên Môn phía sau Lâm Túc Cừu.
Từ Quỷ Khốc dang dập đầu cũng ngừng lại, nhìn hình ảnh mũi thương của Tần Quân đâm vào cổ họng của Lâm Túc Cừu. Hắn không nhịn được há hốc mồm, ánh mắt vô cùng phức tạp. Có vui mừng bất ngờ, có chấn động, cũng có hổ thẹn.
Vui mừng chính là Thanh Đồng Quan có thể giữ được.
Chấn động chính là Tần Quân can đảm. Lâm Túc Cừu đã cho thấy sẽ không đối địch với Tần Quân, hắn vẫn dám ra tay!
Áy náy là hoàng triều bất công đối với Tần Quân. Hắn lại biết rõ Tần Quân đi tới tình trạng ngày hôm nay, hoàn toàn là bởi vì Thần Kiếm Đường và thánh thượng ép hắn.
- Ngươi quả thật muốn đắc tội Thâm Uyên Môn sao?
Lâm Túc Cừu lớn tiếng quát. Thân là cường giả Địa Tiên Cảnh, hắn bị đâm xuyên qua cổ họng cũng sẽ không lập tức chết ngay.
Tần Quân đưa mắt nhìn xuống hắn, lạnh lùng nói:
- Có gì không dám!
Nói ra những lời này, Tần Quân nhất thời giống như trút được gánh nặng!
Thoải mái!
- Cuồng vọng!
Lâm Túc Cừu giận dữ hét lên. Thời điểm Tần Quân đang tò mò hắn sẽ nói gì, chỉ thấy bỗng nhiên tay phải hắn thò ra, pháp lực dọc theo năm ngón tay ngưng thực ra, muốn đâm thủng ngực của Tần Quân.
Trong điện quang hỏa thạch, ngay cả Tần Quân cũng không kịp phản ứng nữa. Nhưng Hồng Hài Nhi ở trên đầu vai hắn lại nhanh chóng kịp thời phản ứng. Trong mũi Hồng Hài Nhi bỗng nhiên phun ra tam muội chân hỏa bao bọc lấy Lâm Túc Cừu.
- A a a a...
Lâm Túc Cừu phát ra tiếng thét chói tai khiến cho lòng người rét lạnh. Một giây tiếp theo, hắn liền bị thiêu đốt thành tro bụi. Ngay cả nguyên thần cũng không kịp chạy ra.
Tần Quân bất đắc dĩ. Trời ạ, muốn giết chết cường giả Địa Tiên Cảnh khó tới mức nào?
Mặc dù Lạc Hoàng có thể bị hắn giết chết, chính là bởi vì trước đó đã bị Sa Ngộ Tĩnh đánh cho sức sống gần tan ra. Hơn nữa long khí bị hấp thu, mới có thể bị giết chết.
Mà bây giờ đối mặt với cường giả Địa Tiên Cảnh, Tần Quân bất lực. Tuy rằng hắn truyền thừa tam muội chân hỏa của Hồng Hài Nhi, nhưng tối đa chỉ có thể khiến cho cường giả Địa Tiên Cảnh thống khổ, tạm thời không có cách nào trực tiếp thiêu đốt kẻ đó tan thành mây khói.
Vừa rồi, nếu không có Hồng Hài Nhi đúng lúc ra tay, chắc hẳn Tần Quân sẽ bị Lâm Túc Cừu giết cho ngọc đá đều nát.
- Không tốt! Lâm lão bị giết!
Trên không trung, những ma đồ của Thâm Uyên Môn đứng ở trên yêu cầm quá sợ hãi. Lúc này bọn chúng liền cưỡi yêu cầm chạy trốn. Về phần những tu sĩ ngự thú và thú triều trực tiếp bị bọn họ bỏ lại.
Ngay cả Lâm Túc Cừu cũng bị giết, bọn họ càng không thể nào thành công.
- Lý Nguyên Phách! Hồng Hài Nhi! Lý Bạch!
Tần Quân trầm giọng quát. Ba người bị điểm tên vội vàng đáp lại:
- Điện hạ có gì phân phó!
- Giết thú triều phía dưới!
Ra lệnh một tiếng, Lý Nguyên Phách, Hồng Hài Nhi và Lý Bạch liền biến mất ở tại chỗ.
Cảnh tượng như vậy được Trần Khánh nhìn vào trong mắt. Hắn âm thầm kính phục sự can đảm của Tần Quân. Ngay cả một trong chín tôn ma đạo Tần Quân cũng dám giết. Đồng thời cũng nói rõ Tần Quân nắm giữ tâm chính nghĩa.
Cái chính nghĩa này lại không phải là chỉ người vì hòa bình giả nhân giả nghĩa, mà là đứng ở trên đại nghĩa chính đạo. Tuy rằng trong chính đạo có rất nhiều người đánh danh nghĩa đạo nghĩa mưu tài sát hại tính mệnh người khác. Nhưng so với ma đạo, chính đạo vẫn yên tĩnh an toàn hơn rất nhiều.
Lý Nguyên Phách, Lý Bạch, Hồng Hài Nhi mang theo tàn ảnh từ trên tường thành nhảy xuống. Sau khi rơi vào thú triều, bọn họ liền hóa thành ba dòng nước lũ không gì có thể ngăn cản, theo các phương hướng khác nhau, tàn sát bừa bãi.