Lâm Túc Cừu kinh ngạc nhìn về phía Pháp Hải, hỏi:
- Ngươi là hòa thượng của Nghiệp Hoa Tự?
Pháp Hải không trực tiếp trả lời hắn, mà lộ ra vẻ mặt ngưng trọng nói với Tần Quân:
- Điện hạ, Thâm Uyên Môn thế lớn. Hiện tại chúng ta tốt nhất không nên trêu chọc vào.
Sau khi đã biết thực lực của Hồng Hài Nhi và Sa Ngộ Tĩnh, Pháp Hải vẫn có thể nói ra những lời như vậy, có thể thấy được Thâm Uyên Môn mạnh đến mức khó có thể tưởng tượng được.
- Không sai. Tần Quân, Thâm Uyên Môn chúng ta đối với ngươi cũng không có thù địch gì. Mục tiêu của chúng ta lần này chỉ là hoàng triều Nam Trác. Hi vọng ngươi không nên tham dự vào.
Lâm Túc Cừu trầm giọng nói. Tuy rằng lời của hắn ngầm có ý uy hiếp, nhưng không có gây sự, mà giống như bằng hữu đang nói chuyện với nhau.
Cường giả của thế lực lớn thật sự đều không phải là người ngu. Lúc này giễu cợt Tần Quân, sẽ chỉ có tác dụng hoàn toàn ngược lại.
Trong lòng Tần Quân thầm cảm thán. Người này bình tĩnh như vậy, cho dù hắn muốn ra tay cũng không có lý do.
Không phù hợp với khuôn mẫu!
Lúc này ngược lại nên chỉ trích kêu gào ầm ĩ mới phải chứ?
- Cho ta một chút mặt mũi. Chờ sau khi ta rời đi, các ngươi lại tấn công thì thế nào?
Tần Quân cười hỏi, khiến cho Từ Quỷ Khốc quá sợ hãi.
- Tần Quân, ngươi cũng không thể như vậy được. Bọn họ là ma đạo. Chúng ta phải cùng nhau đối đầu với bọn họ!
Từ Quỷ Khốc liền vội vàng khuyên nhủ. Chính ma hai bên không thể cùng tồn tại. Từ lâu điều này đã khắc sâu vào lòng người.
Tần Quân không nhìn hắn, giống như hổ đói rình mồi, nhìn chằm chằm vào Lâm Túc Cừu.
Đối với quan niệm chính ma, Tần Quân cũng không có sâu sắc giống như bản thổ Nhân tộc. Chính đạo xấu xa còn ngoan độc hơn so với ma đạo. Ma đạo cũng khẳng định không phải hoàn toàn là kẻ ác.
- Không được. Chờ các ngươi rời khỏi đây, sẽ là lúc nào? Chúng ta đã phát động thú triều, làm sao có thể bỏ dở!
Lâm Túc Cừu trầm giọng cự tuyệt nói. Nói đùa, hắn đã tổn thất nhiều yêu thú như vậy, hiện tại lại bảo hắn dừng lại?
Nghe được Lâm Túc Cừu từ chối, Tần Quân không nhịn được nhíu mày. Nếu để cho Lâm Túc Cừu mang theo yêu thú đạp bằng Thanh Đồng Quan, Lạc Yên Thành khẳng định khó tránh khỏi khó khăn. Đến lúc đó hai mươi vạn đại quân của hắn chắc hẳn không kịp hoàn toàn dời đi.
Chỉ có điều, nếu như hiện tại không rời đi, rất dễ dàng đắc tội với Thâm Uyên Môn.
- Thâm Uyên Môn ở trong ma đạo có địa vị thế nào?
Tần Quân hiếu kỳ về phía Pháp Hải hỏi. Ở phương diện này, Thái Bạch Kim Tinh cũng không có tư cách nói xen vào. Ai bảo Pháp Hải xuống thế giới này trước vài chục năm. Đây cũng là kinh nghiệm và lý lịch.
Pháp Hải liếc mắt nhìn Lâm Túc Cừu, sau đó nói liên tục:
- Không giống với chính đạo, ma đạo đã sớm thống nhất, lấy chín tôn dẫn đầu. Tông môn thế lực vô số, trong đó Thâm Uyên Môn đó là một trong chín tôn.
Ma đạo chín tôn!
Đám người Tần Quân nghe được, trong lòng thầm rùng mình. Mấu chốt nhất là ma đạo không ngờ đã thống nhất. Hoàng triều Nam Trác chỉ là một góc nhỏ của trận doanh chính đạo mà thôi. So với ma đạo chín tôn đâu chỉ kém hơn có nửa điểm.
Không trách được Từ Quỷ Khốc sợ hãi như vậy.
- Thế lực Thâm Uyên Môn cực lớn, chuyên chọn hoàng triều chính đạo để ra tay, thu thập long mạch của các hoàng triều. Về phần mục đích, không có người nào biết được.
Pháp Hải nói đến đây liền dừng lại. Một là không có tin tức khác. Hai là Lâm Túc Cừu đang lấy diện mạo dữ tợn nhìn về phía hắn.
Chỉ nghe Lâm Túc Cừu cắn răng hỏi:
- Ngươi rốt cuộc là ai? Ở bên trong Nghiệp Hoa Tự có thân phận gì?
- A di đà phật.
Pháp Hải chắp hai tay lại trước ngực, sau đó nhắm mắt không nhìn ánh mắt hung tợn của Lâm Túc Cừu.
Tần Quân nhíu mày suy nghĩ. Không nghĩ tới Thâm Uyên Môn cường đại như vậy. Về phần long mạch của hoàng triều Nam Trác, hắn không khỏi liên tưởng đến la bàn hoàng kim đã thu vào trong cơ thể. Cũng không biết long mạch và la bàn hoàng kim có quan hệ gì.
Lúc này bày ở trước mặt hắn có hai con đường. Một là bỏ qua hai mươi vạn đại quân rời đi. Hai là đắc tội Thâm Uyên Môn.
Ma đạo chín tôn mạnh tới mức nào, chỉ nghe theo lời của Pháp Hải, Tần Quân liền có thể ý thức được. Mặc dù dựa vào Hồng Hài Nhi, hắn cũng không có phần giành được chiến thắng. Bất kỳ một vị nào trong ma đạo chín tôn cũng có thể dựa vào môn đồ hao tổn chết Hồng Hài Nhi. Mượn lời Lâm Túc Cừu mà nói, không ngờ có thể dẫn dắt tu sĩ ngự thú tạo thành thú triều công thành.
- Điện hạ, chúng ta có cần hay không...
Trần Khánh do dự hỏi. Hắn liếc mắt liền nhìn ra nguyên nhân vì sao đám cường giả Thái Bạch Kim Tinh trầm mặc. Vì vậy dự định làm chim đầu đàn. Dù sao hắn là người mới tới, thực lực yếu, sợ cường địch cũng là bình thường.
Một trong chín quái vật khổng lồ đứng đầu trong toàn bộ ma đạo, suy nghĩ một chút cũng khiến cho người ta tuyệt vọng, càng chưa nói tới đối địch.
Ánh mắt Tần Quân lóe lên. Lâm Túc Cừu lại thoải mái hơn. Hắn tất nhiên nhìn ra được trong lòng đám người Tần Quân đã bắt đầu nảy sinh ý định thối lui.
Nói hoàn toàn không khoa trương chút nào, phóng tầm mắt ra toàn bộ Nam Vực, Thâm Uyên Môn đều đứng hàng nhất lưu!
Thân là một thành viên của Thâm Uyên Môn, Lâm Túc Cừu cảm giác kiêu ngạo sâu sắc.
Bịch!
Đúng lúc này, Từ Quỷ Khốc bỗng nhiên hướng về phía Tần Quân quỳ xuống. Hắn đỏ mắt kêu lên:
- Tần Quân điện hạ! Cầu xin ngươi giúp Thanh Đồng Quan chúng ta đẩy lùi tà ma!
Các binh sĩ xung quanh đang chống lại thú triều cũng đang chú ý tới bọn họ. Khi nhìn thấy được Từ Quỷ Khốc quỳ xuống hướng về phía Tần Quân dập đầu, ánh mắt của bọn họ cũng không nhịn được đỏ lên, trên mặt đầy vẻ bi thương.
Mới trước đây không bao lâu, bọn họ lấy làm kiêu ngạo vì thân phận binh sĩ hoàng triều. Thật không nghĩ tới hôm nay lại phải cầu xin một người trẻ tuổi đến từ vương quốc.
Mấu chốt nhất chính là, bọn họ còn nhớ rõ cảnh tượng lúc trước, khi Tần Quân nhập quan. Khi đó bọn họ cho rằng Tần Quân là trẻ tuổi lỗ mãng, sớm muộn sẽ bởi vì tật xen vào việc của người khác nà chết non.
Không nghĩ tới Tần Quân ở bên trong thí luyện thành, lực lượng mới xuất hiện. Sau khi tiến vào Hoàng Đô, càng phong quang hơn. Thậm chí hắn giết chết thánh thượng, dễ dàng đánh bại các đại cường giả Hoàng Đô, khiến cho bảy đại tông môn không dám có một sự phản kháng nào.
Hiện nay ma đạo xâm nhập, bọn họ chỉ có thể dựa vào Tần Quân mới có thể sống sót. Loại tâm tình phong thuỷ lưu chuyển này cũng không dễ tiếp nhận.