Hậu Nghệ gật đầu nói:
- Có thể.
Hình Thiên luôn nhìn Như Lai chằm chằm, mắt hổ rực cháy chiến ý.
Hình Thiên cảm giác Như Lai rất mạnh!
Khoa Phụ bóp cổ Ác Tàng, cười to bảo:
- Như Lai, ngươi có đồng ý đổi hắn với Tôn Ngộ Không không?
Người Ác Tàng đẫm máu, tứ chi gãy xương, cực kỳ thê thảm.
Phương xa có nhiều sinh linh xem cuộc chiến, có tu sĩ nhân tộc, có yêu vương yêu tộc. Đa số đã ngóng cổ chờ, thấy Khoa Phụ xách Ác Tàng khiến bọn họ căng thẳng.
Đám sinh linh xem cuộc chiến bàn tán xôn xao:
- Bá khí quá, đó là Ác Tàng! Hòa thượng mạnh nhất thiên hạ trước khi Như Lai xuất hiện!
- Như Lai có đồng ý không?
- Chắc vậy, chẳng phải Phật luôn lòng dạ từ bi sao?
- Sao có thể đồng ý? Tề Thiên Đại Thánh mạnh hơn Ác Tàng!
- Bỏ đi, Ác Tàng là Đại La Chí Tiên thành danh đã lâu, chẳng qua Khoa Phụ mạnh hơn.
Bọn họ rất tò mò Như Lai làm sao ứng đối Khoa Phụ bức ép.
Như Lai nói:
- A di đà phật, ta không vào địa ngục ai vào địa ngục, thân là Phật trong lòng sớm vứt bỏ tự mình, vì thương sinh, vì thiên hạ.
Đám sinh linh cơ mặt co giật.
Tên này vứt bỏ đồng đội mà nói đường hoàng như vậy!
Ác Tàng trước mắt tối sầm chết ngất.
Lý Nguyên Bá mắng:
- Ngươi vô sỉ quá vậy? Hắn là phó giáo chủ của Phật Môn Tây Vực các ngươi!
La Sĩ Tín mắng theo:
- Tây Vực như vậy ngày sau ai còn dám đến?
Mới nói xong La Sĩ Tín vội sửa miệng:
- Phi! Tây Vực không có ngày sau!
Các tướng Thiên Đình Đại Tần chửi um sùm mắng Như Lai vô sỉ.
Tu sĩ ở phía xa xem cuộc chiến cũng la ó.
Là hùng chủ mà vứt bỏ thuộc hạ như thế, thật khiến người trơ trẽn.
Trư Bát Giới cảm thán rằng:
- Phật Tổ so với kiếp trước tựa như hai người.
Như Lai kiếp trước ngồi trên Tây Phương Phật Giáo, trên có hai Thánh Nhân Tiếp Dẫn, Chuẩn Đề chống lưng, dưới có vô số Phật, Bồ Tát, La Hán, bàn tay che tam giới nên không cần vô sỉ như vậy. Đời này Như Lai dựng nghiệp bằng hai bàn tay trắng, mặt mũi gì đó chỉ là mây bay.
Đường Tam Tạng là đệ tử của Như Lai, kiếp trước là Kim Thiền Tử nhưng không dao động, mắt nhìn chằm chằm đỉnh Linh Sơn, gã cảm giác hơi thở của Tôn Ngộ Không thô bạo hơn hai ngày trước.
Đường Tam Tạng lẩm bẩm:
- Ngộ . . . Không . . .
Đừng thấy đời này quan hệ của Đường Tam Tạng và Tôn Ngộ Không không quá thân, nhưng kiếp trước họ là thầy trò. Trong Tây Du Ký, Tôn Ngộ Không vì bảo vệ Đường Tam Tạng chém yêu trừ ma, gã sâu sắc cảm nhận tình ý đó. Có lẽ Tôn Ngộ Không giấu dốt, nhưng xem một người làm sư, y chưa từng phản sư.
Tần Quân đã đoán trước Như Lai sẽ chọn như vậy, hắn vẫy tay. Viên Hồng áp giải Huyền Thanh bay ra khỏi quân đoàn.
Viên Hồng cao giọng quát:
- Như Lai, đệ tử ngươi thương yêu nhất cộng với Ác Tàng, ngươi có đồng ý đổi Tôn Ngộ Không?
Huyền Thanh bị hành hạ không ra hình người, ý thức hoảng hốt, miệng sùi bọt mép. Như Lai nheo mắt.
Mấy chục vạn tăng nhân tức giận, có Bồ Tát bùng nổ khí thế, chuẩn bị chiến đấu.
Từ Trọng Sinh đầy hứng thú nhìn cảnh này, gã muốn biết lòng Như Lai ác đến cỡ nào.
Nhìn Huyền Thanh thê thảm, lòng Như Lai rực cháy lửa giận, nhưng biết lúc này không thể hành động theo cảm tình, chệch một li là Phật Môn Tây Vực tự tay y xây dựng sẽ bị hủy hoại chỉ trong chốc lát.
Hai tay Như Lai chắp vào nhau trầm giọng quát:
- A di đà phật, đệ tử Phật Môn ở đâu, không mau cứu Huyền Thanh!
Dù Như Lai có mặt dày đến đâu cũng không kiềm nén được lửa giận, trực tiếp khai chiến.
Mấy chục vạn tăng nhân nhảy lên, rậm rạp như đàn ong. Tôn Ngộ Không từ đằng trước Lôi Âm Tự nhảy vọt lên, Kim Cô Bổng nhanh chóng biến lớn đâm thủng tầng mây, chuẩn bị quét thiên quân.
Tần Quân quát to:
- Chiến!
Không ngờ Như Lai có quyết đoán như vậy, Tần Quân cũng không khách sáo nữa.
Dứt lời Hạng Vũ dẫn đầu xông hướng Tôn Ngộ Không. Khoa Phụ bóp chết Ác Tàng. Các tướng dẫn dắt các quân đoàn xông hướng Linh Sơn. Gần ngàn vạn binh sĩ từ trên trời lao xuống thì đồ sộ biết bao, áp lực như trời đổ.
Hậu Nghệ cầm Xạ Nhật Cung Thần kéo cung bắn, mũi tên lửa to như thiên thạch rực lửa bắn hướng Như Lai trên Lôi Âm Tự.
Đối mặt mũi tên lửa to bay nhanh tới, Như Lai giơ tay đập. Bàn tay to màu vàng như núi cao ngưng tụ lại va chạm với mũi tên lửa, cả thiên địa bị ánh lửa chiếu rọi.
Ầm!
Phía không xa. Tôn Ngộ Không và Hạng Vũ bật ra, hai bên cùng là cường giả mẫu sức mạnh, không có pháp thuật hoa mỹ, dùng thân thể so đấu.
Hai người mau như cái bóng, không thể dùng mắt thường bắt giữ, tựa như hai cầu vồng không ngừng va chạm trên không trung.
Mấy chục vạn tăng nhân và gần ngàn vạn binh sĩ Đại Tần đụng độ.
Tần Quân cười châm chọc:
- Có bấy nhiêu người mà dám chống đối trẫm?
Bạch Trạch, Gia Cát Lượng ở bên cạnh lắc đầu.
Hình Thiên không lao vào, ra chiều đăm chiêu nhìn Như Lai.
Như Lai đánh tan mũi tên lửa của Hậu Nghệ rồi quát khẽ, sau lưng hiện ra hai Kim Phật Như Lai, bề ngoài giống y như đúc.
Ba Như Lai Phật Tổ đứng trên bầu trời Lôi Âm Tự.
Đám người xôn xao.
Những người xem cuộc chiến ở phía xa kinh kêu:
- Ui, phân thân của Như Lai!
- Không phải chỉ có một sao? Tại sao có đến hai phân thân?
- Thì ra Như Lai luôn giữ hậu chiêu.
- Như Lai lợi hại như vậy tại sao lúc trước để phân thân Yêu Tổ trốn mất?
- Vớ vẩn, chắc chắn Như Lai cố ý thả chạy, không thì dù có là bản tôn Yêu Tổ đến cũng không đủ cho Như Lai một bàn tay đập chết.
Ba Như Lai tỏa phật quang vạn trượng, thần thánh uy nghiêm, khiến người sinh lòng sùng bái.
Tần Quân nhướng mày, không dự đoán được Như Lai còn có một phân thân khác.
Các tướng, binh sĩ tuy giật mình nhưng không hoảng loạn. Vì Như Lai không phải kẻ thù bọn họ có thể đánh lại, phải giao cho chiến tướng Đại La Chí Tiên mạnh nhất.
Hậu Nghệ cũng hơi giật mình nhưng không hoảng, gã, Khoa Phụ cộng thêm Hình Thiên chiến với ba Như Lai không quá khó.
Dù sao bản tôn Như Lai còn bị thương.
Trước Lôi Âm Tự, Từ Trọng Sinh nhẹ giọng nói:
- Ra tay đi!
Từ Trọng Sinh nhảy người lên bay tới trước mặt Như Lai, giơ hai tay lên. Các lỗ đen xuất hiện trên đỉnh đầu Từ Trọng Sinh, nhiều cỡ mấy ngàn cái, các quan tài đá bay ra khỏi lỗ đen.
Hậu Nghệ đang định bắn tên thấy vậy cau mày.
Mấy chục cường giả Thi Hoàng Điện cũng bay lên trời, giơ tay triệu hoán quan tài đá nhiều vô số kể trải rộng khung trời Lôi Âm Tự.
Con ngươi Tần Quân co rút:
- Thi Hoàng Điện!
Thì ra Như Lai tìm Thi Hoàng Điện làm trợ thủ.