Hệ Thống Thần Thoại Đế Hoàng

Chương 932: Chương 932: Cuộc chiến Linh Sơn




Hình Thiên nhe răng cười nói:

- Có ngô ở chắc chắn khiến Như Lai tan xương nát thịt!

Nụ cười cực kỳ tàn nhẫn, trong mắt tràn đầy cao ngạo như thể toàn thiên hạ không đáng vào mắt gã.

Hình Thiên múa Càn Thích cực kỳ hung mãnh!

Tần Quân vỗ vai Hình Thiên, cười nói:

- Trẫm có Chiến Thần Hình Thiên trợ giúp thì lo gì Tây Vực không hàng?

Tần Quân trực tiếp giao danh hiệu này cho Hình Thiên khiến toàn quân xáo động. Đa số binh sĩ không biết Hình Thiên là ai, bởi vì nơi này không phải hồng hoang, không phải Trái Đất.

Tần Quân đeo nhãn Chiến Thần chuyển thế nhưng hắn giao cái tên Chiến Thần cho thuộc hạ, ý đồ khiến người suy nghĩ sâu xa.

Có một điều chắc chắn rằng Hình Thiên rất mạnh, thậm chí không thua gì Hậu Nghệ, xem biểu hiện của Hậu Nghệ là biết.

Tần Quân xoay người lại quát to:

- Tiến lên với tốc độ cao nhất, sớm ngày đánh sập Lôi Âm Tự!

Hình Thiên đến cộng thêm về sau hắn sẽ triệu hoán Đấu Chiến Thắng Phật Đại La Chí Tiên cảnh viên mãn. Với năm Đại La Chí Tiên, Tần Quân không tin không đánh gục Như Lai!

Lần này hắn muốn dạy cho Như Lai cách làm người!

Gần ngàn vạn binh sĩ đồng thanh kêu lên:

- Đánh sập Lôi Âm Tự!

Thanh âm uy chấn Càn Khôn Hình Thiên nheo mắt lại.

Thiên Đình Đại Tần nổi tiếng về sĩ khí!

***

- Thiên Đình Đại Tần đánh vào Tây Vực, thẳng hướng Lôi Âm Tự!

Tin tức này như bão tố truyền khắp thiên hạ. Đây là đại chiến hấp dẫn chú ý nhất, vô số sinh linh quan tâm.

Dù ai thắng đều ý nghĩa có một cự phách nổi lên.

- Mạnh quá! Tôn Ngộ Không và Hạng Vũ đại chiến, hai bên đều kiệt sức, ít nhất năm vực bị Tôn Ngộ Không một gậy đập thành hai nửa!

- Ui, thật không vậy? Tôn Ngộ Không lợi hại thế?

- Hạng Vũ càng khủng bố, đánh nhau với Tề Thiên Đại Thánh mà không bị sứt mẻ gì!

- Tề Thiên Đại Thánh vốn là thuộc hạ của Tần Thánh Đế, rốt cuộc Tần Thánh Đế từ đâu chiêu đến nhiều thiên kiêu kinh diễm như vậy?

- Có mạnh hơn thì sao? Đều phải thần phục dưới chân Tần Thánh Đế!

Các vực đều thảo luận trận chiến này. Thứ hạng của Như Lai trên Hùng Chủ bảng cao hơn Tần Quân, cộng thêm mảnh thiên địa này không thích Phật Môn khiến đa số sinh linh nghiêng hướng Tần Thánh Đế.

Đương nhiên người tu vi cao cho rằng Như Lai thắng, vì Như Lai quá mạnh mẽ. Bị Tây Vực nho nhỏ vướng víu mà Như Lai vẫn lên đến hạng bốn mươi bảy Hùng Chủ bảng, khiến thế lực các phương giật mình.

Trận chiến đầu tiên, cái tên Tề Thiên Đại Thánh và Tây Sở Bá Vương khiến vô số sinh linh phấn chấn.

Một gậy chẻ mấy vực hình thành sơn cốc sâu hun hút, lực lượng như trong thần thoại.

Hạng Vũ cũng không kém, trước lực lượng đó vẫn sống được, còn muốn chiến tiếp, thiêu đốt máu nóng của các sinh linh.

Ngày càng nhiều sinh linh chạy đến Tây Vực, muốn tận mắt xem cuộc chiến.

Đặc biệt mấy chục vực dưới Thần Điện đều xem các vị cường tướng dưới tay Tần Thánh Đế là thần tượng, bọn họ càng không muốn bỏ qua. Cũng có nhiều người sợ bị vạ lây.

***

Một đường càn quét, quân đội Thiên Đình Đại Tần cách Lôi Âm Tự ngày càng gần.

Hôm nay Tần Quân đứng trên đầu một con rồng, bốn phía là quân đoàn cưỡi mây rầm rộ, gió to rít gào bên tai. Mắt Tần Quân xuyên qua các bóng người nhìn phía cuối mặt đất.

Tần Quân thì thào:

- Sắp đến rồi.

Tần Quân cảm giác máu đang sôi trào, hắn muốn rửa nhục! Muốn trừ khử hổ ác dưới chân Thánh Đế!

Mặt khác làm người thường đến từ Hoa Hạ, kiếp trước cái tên Như Lai vang dội như sấm bên tai hắn. Vì Tây Du Ký được yêu thích nhất Hoa Hạ, Như Lai là người mạnh nhất trong quyển sách đó, là đại năng thần thoại thật sự. Khiêu chiến thần thoại làm Tần Quân siêu hưng phấn.

Bạch Trạch bay tới trước mặt Tần Quân, mỉm cười hỏi:

- Bệ hạ đang lo lắng?

Tần Quân liếc nàng, cười ngạo mạn:

- Nhìn khắp thiên hạ trẫm sợ ai?

Bạch Trạch lắc đầu cười, nàng biết Tần Quân sớm vứt bỏ hai chữ sợ hãi. Chỉ tính Hậu Nghệ, Khoa Phụ, Hạng Vũ, Hình Thiên, Bạch Trạch không cho rằng chuyến đi này sẽ thua.

Dĩ nhiên với điều kiện không có thế lực hạng nhất nào nhúng tay vào.

Lý Nguyên Bá bay đằng trước nhất cao giọng quát:

- Lôi Âm Tự ngay phía trước!

Mọi người bị hấp dẫn chú ý nhìn sang.

Phía cuối chân trời xuất hiện một ngọn núi cao vút đâm mây, trên tầng mây lấp lánh ánh sáng vàng tựa như mặt trời.

Càng lúc càng gần, tiếng mấy chục vạn tăng nhân niệm kinh truyền đến rung động hồn người, như đến tây phương thế giới cực lạc.

Trên Linh Sơn.

Như Lai lơ lửng bên trên Lôi Âm Tự nhìn phương xa, nhẹ giọng hỏi:

- Ác chiến sắp đến, chúng tăng có sợ?

Mấy chục vạn tăng nhân lớn tiếng quát, chấn động tầng mây:

- Không sợ!

Đằng trước Lôi Âm Tự, Tôn Ngộ Không quỳ dưới đất không nói một lời, như yêu ma thành kính quay đầu là bờ, mặt nạ sắt lạnh băng, tia sáng lạnh lấp lóe dưới mặt nạ tựa như sát ý.

Phía không xa, một đám tu sĩ chờ đợi, bọn họ đều mặc áo đen vằn đỏ, gồm mấy chục người. Người áo đen lúc trước cứu Tôn Ngộ Không đang đứng cạnh nam nhân tóc đỏ.

Người áo đen nhẹ giọng nói:

- Điện chủ, Tần Thánh Đế sắp đến.

Nam nhân tóc đỏ khuôn mặt điển trai không chút biểu tình, như không nghe thấy.

Nam nhân tóc đỏ hừ lạnh nói:

- Chiến Thần chuyển thế? Cửu U Âm Đế thật biết thả sương mù.

Nam nhân tóc đỏ là điện chủ Thi Hoàng Điện, Từ Trọng Sinh, xếp hạng năm trên Hùng Chủ bảng, Cái Thế Thi Vương.

Từ Trọng Sinh đến giúp đỡ Như Lai, ý đồ khỏi nói cũng biết.

Như Lai ở trên cao cúi đầu nói:

- Từ điện chủ, lần này xin nhờ giúp đỡ.

Thái độ Từ Trọng Sinh lạnh nhạt dường như không thèm để Như Lai vào mắt:

- Hừ! Bổn tọa chỉ cần Tần Thánh Đế, những người khác đều giết.

Mắt Như Lai lóe tia lạnh lẽo, nhưng chỉ vụt thoáng qua nên Từ Trọng Sinh không phát hiện.

Tiếng rống của Lý Nguyên Bá truyền đến:

- Như Lai lão nhân, còn không mau mau đưa đầu tới gặp!

Mấy chục vạn tăng nhân dưới chân Như Lai giận dữ đứng bật dậy, bộc phát ra khí thế rung động khung trời.

Gần ngàn vạn binh sĩ Thiên Đình Đại Tần lướt mây bay tới, họ như mây lôi từ đường chân trời kéo đến muốn che lấp bầu trời, chặn tia mặt trời.

Như Lai khẽ quát một tiếng:

- Ngộ Không!

Tôn Ngộ Không quỳ trước Lôi Âm Tự chợt mắt bắn ra hai tia huyết quang, tựa như ác ma thức tỉnh từ giấc ngủ.

- Đi độ sát nghiệt của họ!

Nghe Như Lai ra lệnh, Tôn Ngộ Không chậm rãi đứng dậy, lấy Kim Cô Bổng ra khỏi lỗ tai.

Bên kia. Hình Thiên, Hậu Nghệ, Khoa Phụ, Hạng Vũ nhanh chóng xuất hiện trước đại quân.

Hạng Vũ cắn răng nói:

- Giao Tôn Ngộ Không cho ta!

Trận chiến trước gã và Tôn Ngộ Không đánh không phân trên dưới, nhưng vì một gậy cuối cùng nên trong mắt người khác thì gã đã thua, làm Hạng Vũ rất khó chịu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.