Hệ Thống Thần Thoại Đế Hoàng

Chương 648: Chương 648: Nhược Lai




Nếu để Tần Quân mang đi vật nuôi của nàng thì sau này nàng còn mặt mũi gì lăn lộn trong Man Liễu thành?

Tần Quân xoay người lại, lạnh lùng nói:

- Nàng còn dám đi theo thì trẫm sẽ giết chết!

Ánh mắt hắn lạnh băng làm Liễu Nhược Lai rùng mình.

Thiếu nữ Miêu Nhân nhỏ giọng nói:

- Vị tiểu thư này vốn định mang ta đi cứu thiếu tộc trưởng.

Cứu?

Nét mặt Tần Quân dịu lại.

Liễu Nhược Lai uất ức nói:

- Dữ quá vậy, ngươi cướp vật nuôi của người ta còn bá đạo như thế!

Khuôn mặt Liễu Nhược Lai như đang mếu, đáy mắt lóe tia tinh ranh thầm nghĩ:

- Hừ! Chờ cô nãi nãi tìm được cơ hội sẽ cầm roi quất mông ngươi!

Tần Quân lợi dụng Trận Đạo Bí Tự nhìn ngó suy nghĩ trong lòng Liễu Nhược Lai, hắn dở khóc dở cười.

Tiểu thư này lòng dạ không xấu, mỗi tội tính hơi thô bạo.

Tần Quân lắc đầu cười, tiếp tục tìm truyền tống môn đi hướng Nam Côn thành. Chung Quỳ theo sau, Liễu Nhược Lai cắn răng cũng đi theo.

Đoàn người rất nhanh đến trước truyền tống môn đi Nam Côn thành, tu sĩ canh giữ trước truyền tống môn hét lên:

- Đi Nam Côn thành, mỗi người một trăm khối linh thạch nhị giai!

Một trăm khối linh thạch nhị giai đối với tu sĩ bình thường là số tiền kếch sù, vì Man Liễu thành cách Nam Côn thành rất xa.

Tần Quân phất tay, ba trăm khối linh thạch nhị giai chất đống dưới dất. Tu sĩ mừng rỡ. Khác với truyền tống môn khác, ít người đi Nam Côn thành vì nơi đó gần chỗ sâu trong Vô Tận Địa Vực, hiếm người nào dám đến.

Liễu Nhược Lai lấy ra một trăm khối linh thạch nhị giai, kêu lên:

- Ta cũng muốn đi!

Tần Quân liếc Liễu Nhược Lai, tức giận nói:

- Nàng ấy là con dân của trẫm, không thể làm vật nuôi của nàng, chết tâm đi!

Liễu Nhược Lai khoanh tay trước ngực, kiêu kỳ hầm hừ:

- Hừ! Ta không thèm, ta chỉ muốn ra ngoài chơi, tiện đường thôi!

Liễu Nhược Lai nhìn ra được Tần Quân không phải kẻ siêu ác, đi theo hắn chắc rất thú vị. Hơn nữa Liễu Nhược Lai cũng muốn đi Nam Côn thành, một là vì giúp thiếu nữ Miêu Nhân cứu thiếu tộc trưởng, hai là đi mạo hiểm.

Thiếu nữ Miêu Nhân run giọng nói:

- Liễu tiểu thư là người tốt, rất tốt với ta, đổi lại người khác mua ta chỉ e . . .

Liễu Nhược Lai hừ lạnh một tiếng:

- Coi như ngươi có lương tâm!

Tần Quân nghe giải thích thì giảm bớt ghét Liễu Nhược Lai.

Bỗng một nam nhân trung niên từ trên trời bay tới, mặc áo vàng, khuôn mặt uy nghiêm. Nam nhân trung niên tốc độ rất nhanh, giống con nhạn lớn.

Người dám bay trong Man Liễu thành chỉ đếm trên đầu ngón tay.

Có người kêu lên:

- Thành chủ đến!

Liễu Nhược Lai hết hồn núp sau lưng Tần Quân, thúc giục tu sĩ đang khởi động truyền tống môn:

- Mau lên! Còn muốn làm ăn không?

Tu sĩ đó nhận ra thân phận của Liễu Nhược Lai, vừa nhìn thấy thành chủ bay tới thì gã do dự. Nếu đắc tội thành chủ sẽ rắc rối.

Tần Quân không kiên nhẫn trầm giọng nói:

- Nhanh lên!

Tần Quân cố ý lộ ra một chút hơi thở Địa Tiên cảnh làm tu sĩ như rơi vào hầm băng, rùng mình vội đặt linh thạch vào truyền tống môn.

Liễu Nhược Lai giật mình nhìn Tần Quân, trông người này trẻ bằng tuổi nàng mà có tu vi khủng bố như thế sao?

Liễu Nhược Lai gần mười bảy tuổi đã đến Kim Đan cảnh cửu trọng, đừng nói trong Man Liễu thành, nhìn khắp Thương Bi Châu cũng tính là thiên tài, nhưng nàng chẳng đáng là gì trước mặt Tần Quân.

Thành chủ rất nhanh bắt giữ hơi thở của Liễu Nhược Lai, bay nhanh đến gần.

Liễu Nhược Lai túm tay áo Tần Quân năn nỉ:

- Ngăn người đó lại giúp ta đi, ta sẽ báo đáp ngươi!

Khóe môi Tần Quân co giật.

Thiếu nữ phản nghịch thật đáng sợ, không có đầu óc, cầu người lạ đối phó phụ thân của mình?

Tần Quân không hiểu nổi suy nghĩ của Liễu Nhược Lai, nhưng hắn vẫn nháy mắt với Chung Quỳ.

Nếu để cho thành chủ dây dưa tiếp Vọng Tuyết sẽ thêm phần nguy hiểm, không thể chậm trễ được.

Chung Quỳ gật đầu, giơ tay vỗ hướng thành chủ. Chưởng phong khủng bố hất văng đám tu sĩ xung quanh, sóng khí đánh hướng thành chủ với tốc độ mắt thường trông thấy, làm thành chủ giật mình vỗ tay va chạm.

- Phụt!

Thành chủ cảm giác lực lượng không thể ngăn cản đụng vào mình sau đó hộc máu văng ra.

Liễu Nhược Lai nhìn thấy, che miệng khẽ hét. Nàng hoàn toàn không ngờ Chung Quỳ lợi hại như vậy, phụ thân của nàng là cường giả Thiên Tiên cảnh vậy mà bị đánh bại nhẹ nhàng vậy sao?

Liễu Nhược Lai cảm giác thế giới quan của mình sụp đổ.

- Làm sao có thể? Thành chủ bị một chiêu đánh bay?

- Ui, người này rốt cuộc có thân phận gì mà mạnh dữ?

- Ta bị hoa mắt sao? Mới rồi thấy cái gì?

- Người đó đúng là Liễu thành chủ!

Đám tu sĩ trên phố truyền tống xì xầm bàn tán, ánh mắt tràn đầy kinh dị nhìn Chung Quỳ.

Không khoa trương khi nói mặt ngoài người mạnh nhất Man Liễu thành là thành chủ, đương nhiên không thiếu một ít siêu cường giả đi ngang qua Man Liễu thành. Giờ thấy thành chủ bị thua hỏi sao bọn họ không khủng hoảng?

Người đứng gần thì vội vàng lui ra, sợ gặp tai bay vạ gió.

Tu sĩ phụ trách truyền tống môn càng sợ teo tim, nếu sớm biết thế này gã đã không nhận vụ làm ăn này. Hiện tại thành chủ bị thương, Liễu Nhược Lai mà theo ba người Tần Quân đi thì gã không có đường sống trong Man Liễu thành nữa, xong việc gã phải cuốn gói nhanh.

Liễu Nhược Lai giương nanh múa vuốt hét to:

- A a a! Sao các ngươi xuống tay ác vậy!?

Đáng tiếc bị Tần Quân một tay ấn trán làm Liễu Nhược Lai không túm hắn được. Vẻ ngoài Liễu Nhược Lai nhỏ xinh chưa đến một thước sáu, so với Tần Quân gần một thước tám thì lùn rất nhiều.

Tần Quân buồn cười nói:

- Yên tâm đi, nếu Chung Quỳ làm thật thì phụ thân của nàng đã chết.

Nghe vậy Liễu Nhược Lai ngây người tại chỗ ngơ ngác nhìn Chung Quỳ. Nam nhân vạm vỡ này lợi hại đến vậy sao?

Bên kia, truyền tống môn đã khởi động thành công, tu sĩ phụ trách run giọng nói:

- Được rồi . . .

Tu sĩ muốn khóc, sớm biết hôm nay như vậy thì gã đã nghỉ ngơi, sẽ không dính phải chuyện như thế. Nhưng kêu gã từ chối Tần Quân thì gã không dám, thực lực của Chung Quỳ và Tần Quân vượt xa gã, so với thành chủ thì gã càng không dám chọc vào hai người này.

Tần Quân bước vào truyền tống môn. Chung Quỳ và thiếu nữ Miêu Nhân theo sát phía sau. Liễu Nhược Lai lo lắng liếc phụ thân mình một cái rồi cắn răng xoay người đi.

Liễu Nhược Lai thì thào bước vào truyền tống môn:

- Ta không muốn gả cho người mình không thích, ta muốn đi con đường của mình!

Bốn người biến mất, chốc lát sau Liễu thành chủ ôm ngực chạy tới đã không thấy bóng dáng nhóm Tần Quân đâu. Thành chủ tức giận ngửa đầu gầm rú.

Người vây xem xì xầm nhỏ to, không ai đồng tình thành chủ ngược lại tám rôm rả.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.