Ài, bất giác trẫm đã đứng cao vậy sao?
Tần Quân thấy ở trên cao cô đơn lạnh lẽo thầm cảm thán, ánh mắt mơ hồ khiến người không thể nhìn thấu.
Chung Quỳ lắc đầu cười, không ngăn cản.
Sư tỷ của Quy Hải càng lúc càng ân cần, bắt chuyện với Tần Quân, hỏi đủ thứ như tra hộ khẩu. Tần Quân chỉ gật đầu hoặc ậm ừ.
Tần Quân khinh thường thầm nghĩ:
- Chỉ bằng vào ngươi mà muốn ngủ trẫm?
Quy Hải không nói nữa, mặt đen như cục than chỉ muốn kéo sư tỷ của mình đi.
Mất mặt chết! Làm nữ mà sao không biết dè dặt là gì?
Đi qua từng con phố, khoảng một canh giờ sau bốn người đến khu vực truyền tống.
Chỗ này vốn là một quảng trường, các truyền tống môn xếp hàng hình thành những con đường. Trước mỗi truyền tống môn đứng vài tu sĩ kêu la, bên cạnh đặt thẻ gỗ ghi địa điểm truyền tống.
Chậc chậc, giống trạm xe ghê.
Tần Quân cười tủm tỉm, chỗ này náo nhiệt làm hắn có cảm giác như trở về Hoa Hạ kiếp trước.
Chợt một giọng nữ vang lên:
- Bệ hạ!
Thanh âm rõ rệt chui vào tai Tần Quân, hắn bản năng nhìn quanh. Người đến người đi, lại nhìn ba người Quy Hải, dường như bọn họ không nghe thấy.
Giọng nữ lại vang lên:
- Bệ hạ . . . cứu ta . . .
Tần Quân nhìn hướng phát ra thanh âm. Cách hai mươi thước một thiếu nữ tội nghiệp nhìn hắn, nàng mặc áo vải xám cũ, mặt bẩn tèm lem, khiến người ngạc nhiên là nàng có đôi tai mèo.
Miêu Nhân!
Tần Quân cau mày kiếm. Tại sao chỗ này có Miêu Nhân? Hơn nữa nàng cầu cứu hắn, không lẽ là tộc nhân của Vọng Tuyết?
Nghĩ đến Vọng Tuyết làm sắc mặt Tần Quân kỳ kỳ. Trước khi tham gia Quan Thiên Đại Hội dường như Vọng Tuyết bị phụ thân Vọng Diễm đưa đi một chỗ tu luyện.
Không lẽ . . .
Nghĩ đến đây Tần Quân đi hướng nữ Miêu Nhân. Một thiếu nữ áo xanh đứng bên cạnh thiếu nữ Miêu Nhân, nàng ta giơ roi dài lớn tiếng răn dạy người hầu sau lưng mình.
Hai tay thiếu nữ áo xanh chống nạnh, khuôn mặt tinh xảo kiêu kỳ giận dữ nói:
- Đám phế vật các ngươi! Ta nói rồi, ta muốn ra ngoài chơi mấy tháng, các ngươi đừng đi theo ta!
Bên hông thiếu nữ áo xanh cột sợi dây đỏ, đầu kia tròng vô chân phải thiếu nữ Miêu Nhân.
Một nam nhân cười khổ nói:
- Tiểu thư, xin đừng khiến chúng ta khó xử . . .
Những người khác gật đầu, giải thích mình bị lão gia sai khiến.
Thiếu nữ áo xanh giơ cao roi dài mắng:
- Ta mặc kệ! Các ngươi ai dám ngăn cản thì đừng trách bản tiểu thư không khách khí!
Bọn họ tranh chấp khiến nhiều tu sĩ xung quanh bàn tán, đa số người ánh mắt tràn ngập sợ hãi nhìn thiếu nữ áo xanh.
Thấy Tần Quân đi hướng thiếu nữ áo xanh, trong lòng Quy Hải dâng lên cảm giác không ổn nhưng không dám ngăn cản.
Rất nhanh Tần Quân đến sau lưng thiếu nữ áo xanh, chỉ vào thiếu nữ Miêu Nhân, hắn hỏi:
- Nàng ta đến từ đâu?
Thiếu nữ áo xanh bản năng xoay người nhìn, ánh mắt giao nhau với đôi mắt tím sâu thẳm của Tần Quân làm nàng ngẩn ngơ.
Thiếu nữ Miêu Nhân vội ôm chân Tần Quân, kích động nức nở:
- Bệ hạ xin hãy mau cứu ta, cứu giúp thiếu tộc trưởng!
Thiếu tộc trưởng?
Tần Quân nheo mắt, người phát ra sát khí.
Vọng Tuyết có thân phận thiếu tộc trưởng trong Miêu Nhân tộc.
Tưởng tượng thiếu nữ tóc bạc như tuyết, nụ cười ngây thơ bị nguy hiểm là Tần Quân không kiềm chế được sát ý.
Thiếu nữ áo xanh bị sát khí hù sợ vội thụt lùi, các thị tòng che trước mặt nàng.
- Này! Ngươi muốn làm gì . . . ?
Tần Quân rút kiếm cắt đứt dây đỏ trói thiếu nữ Miêu Nhân, thiếu nữ áo xanh há hốc mồm nhìn.
Thiếu nữ áo xanh lẩm bẩm, vẻ mặt không tin nổi:
- Đó là kiếm gì mà có thể chặt đứt Liễu Mệnh Thằng của gia tộc chúng ta?
Quy Hải nhức đầu xoa trán, vì sao Tần Quân chọc vào tiểu thư điêu ngoa này.
Tần Quân nâng thiếu nữ Miêu Nhân dậy, trầm giọng hỏi:
- Vọng Tuyết đang ở đâu?
Thiếu nữ Miêu Nhân khóc kể:
- Thiếu tộc trưởng bị thương, ta tìm thuốc cho thiếu tộc trưởng ai ngờ bị bắt.
Tim Tần Quân chìm xuống đáy cốc, hắn trầm giọng nói:
- Nàng ở đâu? Mang trẫm đi!
Tần Quân từng hứa sau khi Quan Thiên Đại Hội kết thúc sẽ nạp Vọng Tuyết làm phi, sao có thể để nàng chết.
Trong lòng Tần Quân thầm khó hiểu, tại sao Vọng Tuyết xuất hiện ở Đông Viêm Vực? Từ Nam Vực đến Đông Viêm Vực với tu vi của họ mất vài chục năm cũng không đến nơi được, có nhiều điểm đáng ngờ.
Thiếu nữ Miêu Nhân sốt ruột nói:
- Thiếu tộc trưởng ở trong Vô Tận Địa Vực, chúng ta phải truyền tống đến Nam Côn thành trước.
Thiếu nữ áo xanh không kiềm được kêu lên:
- Này! Nàng ta là vật nuôi của bản tiểu thư, ngươi không thể mang đi!
Tần Quân liếc khuôn mặt tinh xảo tức giận, khinh thường hừ mũi kéo thiếu nữ Miêu Nhân đi.
Thiếu nữ áo xanh tức điên, quát:
- Ngăn hắn lại cho bản tiểu thư!
Tám thị tòng nghe lệnh lao hướng Tần Quân.
Chung Quỳ lắc người đến sau lưng Tần Quân, giậm chân một cái mặt đất vỡ ra, lực lượng khủng bố hất tám thị tòng ngã chổng vó.
Tám người có tu vi Kim Đan cảnh, thiếu nữ áo xanh giật mình xoe tròn mắt.
Các tu sĩ xung quanh hút ngụm khí lạnh, bọn họ không kinh dị thực lực của Chung Quỳ mà giật mình vì hai người Tần Quân dám chống đối thiếu nữ áo xanh.
- Chậc chậc, điêu ngoa tiểu thư đã gặp xương cứng rồi.
- Liễu gia là gia tộc thành chủ, thế lớn, trong Man Liễu thành này ai dám chọc vào.
- Liễu Nhược Lai tuy xinh đẹp nhưng rất đáo để, ài.
- Ôi chao, bộ ngươi thích đại tiểu thư này?
- Nhảm, chỉ nhìn khuôn mặt chẳng lẽ ngươi không thích?
Các tu sĩ xì xầm bàn tán, ngày càng nhiều người tụ tập lại.
Liễu Nhược Lai khá nổi tiếng trong Man Liễu thành, mọi người rất tò mò ai dám chọc vào đại tiểu thư điêu ngoa này.
Liễu Nhược Lai tức giận la lớn, giậm chân làm bộ ngực như núi nhỏ lên xuống không ngừng:
- Ngươi đứng lại! Không được đi!
Nàng giương nanh múa vuốt như cọp con.
Tần Quân phớt lờ Liễu Nhược Lai, hắn kéo thiếu nữ Miêu Nhân đi truyền tống môn thông hướng Nam Côn thành.
Chung Quỳ theo sau. Hai người Quy Hải liếc nhau, cắn răng đi cùng. Tuy làm như vậy có lẽ sẽ đắc tội Liễu Nhược Lai nhưng hai người không muốn bỏ qua cơ duyên này.
Tần Quân chợt ngừng lại, lấy một quyển trục ra khỏi trữ vật giới ném cho Quy Hải, hắn trầm giọng nói:
- Dừng ở đây đi, cố gắng tu luyện, sau này có duyên sẽ gặp lại.
Quy Hải đón lấy quyển trục, gã cố nén mừng như điên khom người nói:
- Đa tạ tiền bối!
Trong quyển trục này ghi một bộ công pháp địa phẩm, tuy không lọt vào pháp nhãn của Tần Quân nhưng là báu vật đối với tu sĩ Trúc Cơ cảnh.
Sư tỷ Quy Hải xoe tròn mắt, gã được lợi rồi còn nàng thì sao?
Thấy Tần Quân, Chung Quỳ rời đi, Liễu Nhược Lai lật đật chạy theo:
- Không được chạy!