- Lý Tịnh!
Lý Tịnh uy vũ bất phàm quỳ xuống, hoàn toàn phớt lờ Tôn Ngộ Không, gã chắp tay quát to:
- Tham kiến bệ hạ!
Ngữ điệu dõng dạc chất chứa kích động.
Tần Quân chú ý thấy sau lưng Lý Tịnh đứng hai thanh niên rất giống Na Tra, chắc là Kim Tra, Mộc Tra.
Trong thế giới Phong Thần Na Tra át đi mũi nhọn của hai huynh trưởng, nhưng Kim Tra, Mộc Tra có thể đi theo Lý Tịnh cùng vào Thiên Đình tất nhiên có chỗ không tầm thường.
Mấy chục vạn binh sĩ cao giọng quát, quỳ giữa hư không:
- Tham kiến Thánh Đế!
Bọn họ có thể bay lơ lửng thì tu vi ít nhất trên Kim Đan cảnh. Tần Quân quét thần thức qua, phát hiện họ có tu vi từ Thuế Phàm cảnh trở lên, nhiều người đột phá Hóa Hư cảnh.
Tần Quân giơ tay cười nói:
- Mau đứng lên đi.
Tần Quân thầm kêu hệ thống đưa ra bảng liệt kê thuộc tính của Lý Tịnh.
[Lý Tịnh: Đến từ Tây Du Ký.
Thân phận: Nhân tộc.
Tu vi: Thái Ất Kim Tiên cảnh thất trọng.
Công pháp: Nguyên Thần quyết.
Pháp bảo: Linh Lủng Bảo Tháp. Trừ Ma Kiếm.
Mức độ trung thành: 100 (MAX 100)]
Tu vi mới lên cao mấy tiểu cảnh giới, ước chừng Lý Tịnh khó tiến bộ vượt bậc. Nhưng cường giả Thái Ất cảnh vốn hiếm có trong thiên địa, bản lĩnh lớn nhất của Lý Tịnh là mang binh.
Vẻ mặt Tôn Ngộ Không lúng túng, lúc trước còn nhắc Lý Tịnh không ngờ gã nhanh chóng nhảy ra, tốc độ bẽ mặt làm Tề Thiên Đại Thánh không kịp phản ứng.
Lý Tịnh bắt đầu giới thiệu hai nhi tử của mình. Kim Tra, Mộc Tra không oách lên trời như Na Tra nhưng cũng có tu vi Thái Ất Kim Tiên cảnh, thấp hơn Lý Tịnh chút.
Lý Tịnh mang binh sĩ về đều là binh sĩ Thương triều Trần Đường Quan. Vì Lý Tịnh mang theo tu vi trở lại thế giới Phong Thần tương đương với trọng sinh, cố ý dạy pháp khiến binh sĩ Trần Đường Quan càng mạnh. Sau khi trải qua đại chiến Phong Thần, bái vào Thiên Đình, hiện Trần Đường Quan gồm hai mươi vạn binh sĩ, tu vi trung bình là Thuế Phàm cảnh, có một phần năm đến Hóa Hư cảnh, hơi khả quan.
Tần Quân mỉm cười nói:
- Trẫm ban cho các ngươi tên Uy Hách Hám Quân, Lý Tịnh là Uy Hách đại tướng quân. Các ngươi hãy tìm đảo biển gần đây trú đóng, nghỉ ngơi mấy ngày chờ hiệu lệnh của trẫm.
Tần Quân tạm dừng một lúc, đầy ẩn ý nói:
- Na Tra đã trở lại, tự thành Uy Linh Yêu Quân.
Lý Tịnh sửng sốt. Khuôn mặt Kim Tra, Mộc Tra ngạc nhiên.
Bọn họ ôm lòng áy náy với Na Tra, nhưng theo thời gian trôi qua biến chất thành chỉ tiếc rèn sắt không thành thép. Dù sao là người một nhà nhưng Na Tra luôn hận bọn họ, khiến họ rất bất đắc dĩ.
Lý Tịnh cười khổ gật đầu, tiếp đó nói:
- Đa tạ bệ hạ nhắc nhở, phải rồi, có lẽ Viên Hồng sẽ cho bệ hạ niềm vui bất ngờ.
Lý Tịnh nói xong xoay người, mang theo Kim Tra, Mộc Tra và Uy Hách Hám Quân bay đi.
Tần Quân nheo mắt lại, nghe ngữ điệu của Lý Tịnh thì hình như Viên Hồng sống rất vui vẻ trong thế giới phó bản.
Na Tra, Lý Tịnh, Viên Hồng cùng đến thế giới Phong Thần, Tần Quân vốn định tách bọn họ ra nhưng ngẫm lại khiến họ giúp đỡ lẫn nhau cũng tốt.
Tôn Ngộ Không nheo mắt hỏi:
- Viên Hồng?
Từ đầu tới đuôi Lý Tịnh lơ đẹp làm Tôn Ngộ Không ức chế. Lão Tôn ngày xưa từng đánh các ngươi bầm dập, cho chút mặt mũi được không?
Nghe giọng điệu Lý Tịnh rất tôn sùng, làm Tôn Ngộ Không thầm mong chờ.
Có lẽ Thông Tí Viên Hầu là đối thủ không tệ.
Tần Quân thầm cảm thán:
- Công nhận tác dụng của phó bản Thần Ma không thua gì Thần Ma đỉnh cao, có thể lôi kéo trợ thủ.
Thần Ma vào thế giới phó bản sẽ bị hệ thống tự động đưa đến thời gian thích hợp phát triển nhất, bản thân sống trong thế giới phó bản bị xóa bỏ để Thần Ma thay thế vào, kín không kẽ hở.
Tôn Ngộ Không không kiềm được hỏi:
- Tại sao bọn họ đột nhiên xuất hiện? Đây là thần thông của ngươi sao?
Tôn Ngộ Không từng đánh nhau với Lý Tịnh, Na Tra, hai người không có thần thông di chuyển đại quân, chính Tôn Ngộ Không cũng không có.
Tần Quân hầm hừ, diễn vai cao thâm khó dò:
- Hừm hừm.
Tôn Ngộ Không gai mắt bộ dạng đó của Tần Quân, hừ mũi rời đi. Tôn Ngộ Không vốn muốn hỏi về Viên Hồng, giờ hết hứng.
Tần Quân nhìn Tôn Ngộ Không khuất xa, khóe môi cong lên. Tôn Ngộ Không đã vào tròng, cách ngày đầu vào hắn không xa.
Lý Tịnh, Na Tra đã trở về, chắc mấy ngày này Viên Hồng cũng về.
Tưởng tượng Thông Tí Viên Hầu đại chiến Tôn Ngộ Không làm Tần Quân háo hức sốt ruột. Viên Hồng khá hiếu chiến, nhưng trầm ổn hơn Tôn Ngộ Không. Tôn Ngộ Không thì kiệt ngạo bất thuần, vô pháp vô thiên, phát huy sức chiến đấu vượt xa bình thường.
Hai con khỉ đại chiến sẽ là giai thoại.
Tần Quân chợt nảy ý to gan:
- Khoan!
Càng nghĩ càng hứng phấn, Tần Quân đứng lên rời đi, lên kế hoạch tỉ mỉ hơn.
Đêm đó Khương Tử Nha, Thái Bạch Kim Tinh đến đảo Hồ Vương. Tần Quân tiếp kiến hai người trong cung điện. Cường giả canh giữ trong đảo Hồ Vương là Hằng Nga và Tôn Ngộ Không, hai người không được Tần Quân triệu kiến.
Khương Tử Nha, Thái Bạch Kim Tinh quỳ xuống hành lễ:
- Tham kiến bệ hạ!
Tần Quân ngồi trên ghế cao xua tay cười nói:
- Trẫm tìm các ngươi đến vì muốn quy hoạch nhằm vào chiến sự Nam Tận Hải.
Khương Tử Nha là nhà quân sự xuất sắc, cao hơn Hàn Tín, đủ định Càn Khôn Nam Tận Hải.
Thái Bạch Kim Tinh cười nói:
- Về chiến sự thì Tử Nha thắng ta.
Thái Bạch Kim Tinh tự biết sở trường và khuyết điểm của mình, so về chỉ điểm kế hoạch chiến tranh thì không bằng Lý Tịnh nên trước tiên nhường bước.
Khương Tử Nha lắc đầu cười. Khương Tử Nha và Thái Bạch Kim Tinh quan hệ không tệ, Lưu Bá Ôn thì thân với Gia Cát Lượng. Nhưng bọn họ dù sao là văn thần, đều có nghi kỵ và lòng tranh lợi.
Thái Bạch Kim Tinh cũng có nhưng dục vọng ít nhất.
Khương Tử Nha cười nói, mắt sáng rực nhìn Tần Quân:
- Thuộc hạ cảm thấy với thần quân cường tướng hiện giờ của bệ hạ thì không khó thu phục Nam Tận Hải, càng không cần kế hoạch quá thâm sâu, chỉ cần thời gian. Sự việc cụ thể thế nào thì đợi thuộc hạ nhìn các mặt chiến báo đã.
Đi theo Tần Quân khiến Khương Tử Nha cảm giác mình đã gặp được minh chủ thật sự.
Dân chúng trong Thiên Đình Đại Tần sống giàu sang, mưa thuận gió hoà. Tần Quân là vị quân vương vì dân thật sự, hắn có hùng tâm cao bằng trời, vừa lương thiện vừa có hùng tâm. Đối với mưu thần muốn bảo vệ xã tắc thì đúng là minh chủ chỉ gặp chứ không thể cầu.
Quan trọng nhất Tần Quân có thể chiêu nạp cường tướng thánh hiền không ngừng nghỉ, Khương Tử Nha cảm giác trúng độc đắc. Ít ra đi theo Tần Quân cho Khương Tử Nha thỏa thích vẫy vùng không bị gò bó.