Hệ thống bỗng vang lên gợi ý:
[Đinh! Xúc phát chi nhánh nhiệm vụ: Hùng cứ Nam Tận Hải. Nhiệm vụ cụ thể: Túc chủ thu phục Nam Tận Hải sẽ được một lần cơ hội triệu hoán Thần Ma.]
Tần Quân sửng sốt, khi thấy mắt Khương Tử Nha lóe tia kích động thì lờ mờ hiểu ra.
Xem ra lão già này tràn đầy dã tâm.
Tần Quân phất tay cười nói, ngữ điệu chất chứa ẩn ý sâu:
- Tốt lắm, Tử Nha nghỉ ngơi một đêm rồi liên lạc với Bát Giới, Hàn Tín. Chiến sự Nam Tận Hải giao cho ngươi.
Khương Tử Nha liếc qua Thái Bạch Kim Tinh, gật đầu xoay người rời khỏi.
Trong đại điện chỉ còn Tần Quân và Thái Bạch Kim Tinh.
Thái Bạch Kim Tinh không lên tiếng, yên lặng chờ Tần Quân sai bảo.
Tần Quân chống tay phải lên đầu gối, cười kiêu ngạo nói một câu làm tim Thái Bạch Kim Tinh đập nhanh:
- Trẫm muốn mời vực chủ các vực quanh Nam Tận Hải đến Nam Tận Hải dự thịnh yến.
Mời vực chủ các vực? Hơi bị lớn lối
Thái Bạch Kim Tinh bình ổn tâm tình hỏi:
- Bệ hạ làm vậy là vì sao?
Tần Quân cười khẽ:
- Trẫm định để Tôn Ngộ Không và Viên Hồng đại chiến một trận, cũng nhân đó chấn nhiếp các vực!
Tôn Ngộ Không!
Mí mắt Thái Bạch Kim Tinh co giật, cái tên này có thể đánh điện chủ Thần Điện tơi bời, Đông Phương Vực mạnh nhất cũng không có một Đại La. Nếu chủ các vực xem cuộc chiến không chừng sẽ sợ đến trực tiếp quy y Thiên Đình Đại Tần.
Kế này của Tần Quân gọi là công tâm, dùng thực lực tuyệt đối chứng minh Thiên Đình Đại Tần.
Thái Bạch Kim Tinh không hỏi Viên Hồng có năng lực chiến với Tôn Ngộ Không không, chỉ hít sâu nói:
- Thần cần một vị đại tướng đi cùng!
Tần Quân gật đầu cười hỏi:
- Chuẩn, ngươi muốn ai đi chung?
Thái Bạch Kim Tinh trầm giọng nói:
- Dương Tiễn là đủ rồi.
Dương Tiễn không phải cường giả Đại La cảnh nhưng có thể đánh khắp các vực không gặp địch thủ.
Trừ Thái Bạch Kim Tinh và Khương Tử Nha ra, Dương Tiễn, Cửu Đầu Trùng, Lục Kim Ô, Lữ Nhạc đều đến Nam Tận Hải. Bọn họ trực tiếp mang binh chinh chiến không đến đảo Hồ Vương ngay. Đây toàn là Tần Quân sắp xếp từ trước.
Thiên Đình Đại Tần có Khoa Phụ, Cửu Linh Nguyên Thánh trấn thủ, an toàn nhất.
Tần Quân phất tay cười nói:
- Chuẩn, lui xuống sắp xếp đi, sáng sớm ngày mai trẫm cho ngươi chiếu thư đi tìm Dương Tiễn.
Thái Bạch Kim Tinh gật đầu, cố nén kích động xoay người rời đi.
Nếu việc này hoàn thành thì sẽ là công lớn, rất có thể thành giai thoại danh truyền vạn năm, Thái Bạch Kim Tinh sắm vai nhân vật quan trọng trong đó, hỏi sao không hưng phấn?
Tiếng hệ thống gợi ý vang lên:
[Đinh! Xúc phát chi nhánh nhiệm vụ: Mời vực chủ. Nhiệm vụ cụ thể: Nếu Thái Bạch Kim Tinh mời được hơn bảy vị vực chủ đến Nam Tận Hải thì túc chủ sẽ được một lần cơ hội triệu hoán Thần Ma, một lần kỹ năng truyền thừa.]
Tần Quân ngẩn người, dở khóc dở cười.
Lần đầu tiên hắn xúc phát nhiệm vụ cần thuộc hạ hoàn thành, thật thú vị. Nhưng lúc trước đa số nhiệm vụ của hắn đều dựa vào thuộc hạ, nay không có khác biệt quá lớn.
Khi trong đại điện chỉ còn lại một mình Tần Quân, hai tay hắn chống đầu gối, cúi đầu khẽ cười:
- Sớm muộn gì trẫm sẽ ở trên thiên địa!
Tần Quân thốt ra câu nói vô cùng cuồng vọng dường như thành sự thật.
***
Thời gian qua mau.
Đã là ngày thứ ba từ khi Lý Tịnh, Na Tra về, Tần Quân đột phá đến Thiên Tiên cảnh cửu trọng, cách Chân Tiên cảnh ngày càng gần.
Tần Quân tâm tình tốt đẹp đến cung điện Tôn Ngộ Không cư ngụ trên đảo.
Trên đảo Hồ Vương có mấy trăm tòa cung điện lớn nhỏ, to nhất đương nhiên là Hồ Hoàng Cung, giờ đặt tên là Thánh Đế Cung.
Tần Quân đến nơi cười to bảo:
- Đại Thánh, trẫm có một kế hoạch khiến ngươi danh chấn thiên hạ, không biết ngươi có chịu nghe không?
Tôn Ngộ Không ngồi trước cái bàn ăn trái cây, một loại trái giống chuối.
Tôn Ngộ Không nhướng mày hỏi:
- Hả? Danh chấn thiên hạ? Nói nghe thử.
Ở trên đảo Hồ Vương làm Tôn Ngộ Không chán sắp mọc nấm, cũng không chịu thấp người chinh chiến vì Tần Quân, nghe hắn nói như thế gợi lên hưng phấn trong y.
Tần Quân cười tủm tỉm hỏi:
- Còn nhớ ước định đại chiến một trận với Viên Hồng thuộc hạ của trẫm không?
Tôn Ngộ Không gật đầu, hỏi:
- Tất nhiên nhớ, khi nào hắn xuất hiện?
Tôn Ngộ Không thầm nôn nóng, nghe giọng điệu Tần Quân dường như chắc chắn Thông Tí Viên Hầu sẽ thắng, khiến Tôn Ngộ Không không phục.
Trên Hoa Quả Sơn cũng có Thông Tí Viên Hầu, nhưng toàn vô dụng, khiến Tôn Ngộ Không hơi coi thường Thông Tí Viên Hầu trong bốn đại linh hầu. Trong lòng Tôn Ngộ Không giữ tín niệm con khỉ trong thiên hạ chỉ có lão tử mạnh nhất.
Tần Quân đá lông nheo cười nói:
- Trẫm muốn mời vực chủ các vực quanh Nam Tận Hải đến xem cuộc chiến, khi đó chiến đấu của các ngươi sẽ truyền đến từng vực, danh tiếng Tề Thiên Đại Thánh sẽ chính thức truyền ra trong thiên địa này. Đương nhiên thuận tiện giúp trẫm chấn nhiếp vực chủ khác.
Tôn Ngộ Không cau mày. Tần Quân thẳng thắn dã tâm của mình khiến Tôn Ngộ Không có hảo cảm, nhưng làm theo cách này thì chiến đấu sẽ kéo dài nữa, y chờ nóng ruột nóng gan.
Tần Quân choàng cổ Tôn Ngộ Không cười nham nhở:
- Đại Thánh thật ra đã là bằng hữu huynh đệ với trẫm rồi, đừng cứng nhắc vậy.
Sắc mặt Tôn Ngộ Không mất tự nhiên, không chịu nổi động tác mặt dày của Tần Quân.
Tần Quân dám làm như vậy vì mức độ trung thành của Tôn Ngộ Không đã đột phá sáu mươi điểm.
Nếu không cho Tần Quân mười lá gan cũng không dám ôm cổ vị đại gia này. Đừng thấy Tôn Ngộ Không là anh hùng tuổi thơ của người Hoa Hạ, nhưng xem nguyên tác thì tính tình rất thô bạo, hở chút là xuống tay giết. Tôn Ngộ Không cho rằng đối phương là kẻ ác liền xuống tay, yêu dù sao là yêu.
Tôn Ngộ Không hừ lạnh, giây sau ngồi phía đối diện cái bàn:
- Ai là huynh đệ với ngươi, hừ!
Giả bộ tiếp đi! Tiểu yêu tinh khẩu thị tâm phi!
Tần Quân cười thầm, làm bộ nghiêm túc nói:
- Trẫm hy vọng các ngươi đừng chiến đến quên hết tất cả, dù sao sinh ra cùng nguồn, cần gì làm khó nhau.
Tôn Ngộ Không trợn trắng mắt sau đó gật đầu.
Hai người trò chuyện vài câu rồi Tần Quân rời đi tu luyện.
Đạo Linh Đan rất hữu dụng, Tần Quân dự định đổi nhiều chút, ăn dược đột phá Chân Tiên cảnh. Điểm danh khí của hắn còn hơn hai trăm ức, đủ cho Tần Quân tiêu xài phung phí.
Tần Quân mới đi chưa được vài bước thì tiếng hệ thống gợi ý vang lên:
[Đinh! Viên Hồng sắp trở về từ phó bản Thần Ma!]
Tần Quân trợn to mắt. Viên Hồng sắp trở về?
Tần Quân hết hồn vội bay tới ngọn núi sau Thánh Đế Cung. Nếu thả Viên Hồng ra tại đây thì hai con khỉ sẽ lao vào đánh nhau ngay.
Một núi không chứa hai khỉ.
Khụ khụ, nghe cũng có lý.