Hệ Thống Thần Thoại Đế Hoàng

Chương 643: Chương 643: Nổi tiếng khắp nơi (1)




Tần Quân bỗng cau mày:

- Hưm?

Tần Quân thấy hai người núp sau cây cối, một nam một nữ, rõ ràng là hai người hôm qua bị bầy sói truy sát. Bọn họ người đẫm máu ngã ngồi, hơi thở yếu ớt tùy thời sẽ chết.

Chung Quỳ có thấy nhưng không quan tâm.

Làm quỷ thần Chung Quỳ đã thấy nhiều sinh ly tử biệt, tử cái chết là chốn về cuối cùng, tự tiện xen vào sẽ xảy ra nhân quả ngoài ý muốn.

Tần Quân vờ như không thấy tiếp tục đi, nhưng lúc đi ngang qua hai người thì hắn ngừng bước.

Tần Quân khẽ thở dài đi hướng hai người:

- Thôi, trẫm quá lương thiện.

Khóe môi Chung Quỳ co giật. Gã có chức vị trong Âm phủ, tra được Tần Quân từng giết bao nhiêu người. Nên bây giờ nghe Tần Quân nói như thế khiến Chung Quỳ câm nín.

Tần Quân đến trước lùm cỏ vung tay một cái, pháp lực rót vào hai người bọn họ tu sửa vết thương.

Tần Quân chưa từng học công pháp y đạo nhưng rất dễ dùng pháp lực trị thương cho người. Drối phương mới chỉ là Trúc Cươ cảnh, miễn linh hồn không bị gì thì Tần Quân có thể cứu sống dễ dàng.

Rất nhanh thanh niên tuấn tú mí mắt run run từ từ mở ra, thấy Tần Quân từ trên cao vận chuyển pháp lực cho họ.

Thanh niên tuấn tú run giọng hỏi, muốn mở mí mắt ra nhưng bất lực:

- Cái này . . . người là thần tiên . . . sao?

Núi hoang rừng vắng, thanh niên nghĩ mình đã chết nên thấy thần tiên.

Khóe môi Tần Quân co giật bất đắc dĩ nói:

- Đúng vậy, trẫm là thần, đứng đầu chúng thần, Thiên Đế!

Thanh niên nghe vậy người run bần bật rất kích động, thì thào:

- Quy Hải ta đây được gặp Thiên Đế . . . ta đang nằm mơ sao?

Chậc, không chỉ bị thương nặng còn có bệnh, bệnh thanh niên thời kỳ phản nghịch.

Tần Quân trợn trắng mắt, sau đó chữa thương cho thiếu nữ. Tần Quân đứng đằng sau cười lớn.

Thế giới này không chỉ có truyền thuyết về thần tiên còn có về Thiên Đế, đế hoàng đại biểu cho thiên đạo, đứng đầu chúng thần.

Rất nhanh thiếu nữ dần tỉnh dậy.

Thanh niên tuấn tú tự xưng là Quy Hải miễn cưỡng ngồi dậy kích động nói:

- Đa tạ Thiên Đế cứu giúp!

Tần Quân câm nín.

Ngươi còn chưa thông não sao? Ngươi tưởng mình là nhân vật chính, gặp Thiên Đế mở ra cuộc đời vô địch cao bằng trời?

Nhìn Thần Vô Cơ dập đàu lạy Tần Quân càng khẳng định tên này tưởng mình gặp cơ duyên lớn.

Chốc lát sau Tần Quân chữa cho thiếu nữ xong, hắn rút tay về rời đi.

Tần Thánh Đế làm việc tốt không cần để lại tiếng.

Quy Hải la lên:

- Thiên Đế! Sao người đi vội vậy? Ta biết làm sao báo đáp lại người?

Khó khăn lắm mới gặp thần tiên, Quy Hải không chịu bỏ qua.

Tần Quân là nhân tài đường đường, phong độ phiên phiên. Chung Quỳ vạm vỡ đáng sợ như quỷ thần, hai người đi cùng nhau cộng thêm sáng sớm rừng cây toát ra sương mù trông như cảnh tiên, Quy Hải thật sự cho rằng mình gặp Thiên Đế.

Tần Quân không quay đầu lại cười to bảo:

- Non nước có ngày gặp lại, về sau có duyên lại báo.

Không phải Tần Quân khẳng khái mà vì Quy Hải là tu sĩ Trúc Cơ cảnh có thể báo đáp cái gì cho hắn?

Hắn không trông chờ vào, hành vi vừa rồi coi như tích đức.

Con người sống trên đời theo đuổi là khoái ân ý cừu, giết người mình gai mắt, cứu người vừa mắt toàn bằng lòng mình.

Câu này tuy ích kỷ nhưng đó là bản tính của con người, kiếp trước Tần Quân không có năng lực làm được, sống không giống bản thân, kiếp này hắn muốn làm con người thật.

Chung Quỳ tò mò hỏi:

- Bệ hạ tại sao muốn cứu bọn họ?

Đa số đế hoàng không tốt bụng như vậy, Chung Quỳ còn tưởng Tần Quân có ý định gì, nếu không đã chẳng nói dối là Thiên Đế.

Tần Quân cười nói:

- Trẫm làm việc không cần lý do!

Tần Quân thầm nghĩ tại sao Trư Bát Giới chưa xuất hiện? Chẳng lẽ còn đang ngủ say?

Tần Quân càng nghĩ càng thấy đúng, chó không đổi tật ăn phân, heo không bỏ thói lười.

Hai người chậm rãi đi tới.

Không lâu sau Quy Hải và sư tỷ của mình đuổi theo.

Quy Hải sốt ruột kêu lên:

- Thiên Đế đừng đi nhanh vậy!

Nữ nhân mặt tái nhợt ở bên cạnh vẻ mặt chất vấn đánh giá Tần Quân, nàng không tin Thiên Đế vớ vẩn gì đó.

Tần Quân phớt lờ bọn họ, Chung Quỳ càng không có hứng thú trò chuyện với họ, hai người đi tiếp.

Quy Hải chạy vội đến bên cạnh Tần Quân, khiêm tốn hỏi:

- Người định đi đâu? Có cần ta hỗ trợ?

Tần Quân liếc Quy Hải, khinh thường nói:

- Ngươi có thể hỗ trợ cái gì? Muốn trẫm bảo vệ các ngươi thì đúng hơn.

Thiếu nữ gai mắt thái độ của Tần Quân, ra tiếng trách mắng:

- Hắn mà là Thiên Đế cái gì, đừng cung duy hắn!

Quy Hải lườm thiếu nữ. Thật là ngu muội!

Quy Hải không tin Tần Quân là Thiên Đế, nhưng hắn cứu mạng hai người thì rõ ràng thực lực không tầm thường, gã thuận thế muốn làm thân nhưng bị sư tỷ không có ánh mắt vạch trần, làm không khí lúng túng.

Tần Quân mở miệng hỏi:

- Ngươi có biết đi đường nào đến thành trì không?

Chung Quỳ không rành về Đông Viêm Vực, bọn họ đi lung tung như ruồi không đầu.

Quy Hải hưng phấn gật đầu ngay:

- Ta biết! Tòa thành gần nhất là Man Liễu thành, bên trong có địa điểm truyền tống, muốn đi đâu cũng được.

Thiếu nữ môi mấp máy cuối cùng không nói gì, dù sao Tần Quân cứu họ, nàng có cay nghiệt thế nào cũng không thể trực tiếp trở mặt.

Đối phương có thể cứu bọn họ thì giết họ không hề khó.

Tần Quân gật đầu, lòng thầm khen Quy Hải:

- Vậy thì tốt, các ngươi dẫn đường đi!

Tiểu tử này rất biết cách làm người, đoán ra ngay Tần Quân muốn nhờ cậy truyền tống môn.

So với lặn lội đường xa, truyền tống môn tiện lợi hơn.

Quy Hải mừng rỡ cúi đầu khom lưng đi ở phía trước.

Thiếu nữ cau mày, bình thường tiểu sư đệ rất thanh cao nhưng sao ở trước mặt Tần Quân trông hèn như thế.

Thiếu nữ không biết rằng thái độ của Quy Hải tùy người, gã coi rẻ sư huynh đệ đồng môn nhưng đối với cường giả thật sự thì rất tôn kính. Từ nhỏ gặp nhiều chuyện khiến Quy Hải hiểu rằng thế giới này cường giả làm vua, thiên tài chỉ là xưng hô dễ nghe hơn nhỏ yếu một chút.

Một đường bình yên.

Rất nhanh bốn người đi ra rừng cây.

Tần Quân rảnh rỗi sinh nông nỗi nhủ thầm:

- Dùng cơ hội tùy cơ rút thăm trúng thưởng đi.

Trừ cơ hội tùy cơ rút thăm trúng thưởng ra Tần Quân còn một lần cơ hội truyền thừa kỹ năng, một lần vào phó bản Thần Ma.

Tiếng gợi ý của hệ thống vang lên:

[Đinh! Bắt đầu tùy cơ rút thăm trúng thưởng . . . ]

Tần Quân bắt đầu tính toán kế hoạch tấn công Thần Điện.

Quân tử báo thù mười năm không muộn, Tần Quân tự nhận mình là quân tử nhưng hắn không muốn chờ mười năm.

Quy Hải bắt chuyện:

- Tiền bối, không biết các người tại sao đến Vô Tận Địa Vực?

Tần Quân nhướng mày hỏi lại, cố ý đánh trống lảng:

- Vô Tận Địa Vực?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.