Nhìn đám tu sĩ Trúc Cơ cảnh và yêu thú nhị giai làm Tần Quân cảm giác như đến thôn người mới trong game.
Trước kia Trúc Cơ cảnh ở trong mắt Tần Quân là tồn tại cao không thể với tới.
Thương Lang to khỏe chạy đằng trước nhất chợt nhảy lên:
Hú hú!
Chân trước của nó vô cùng sắc bén, dưới ánh hoàng hôn nó nhảy ra hai mươi mấy thước lao vào bâ tu sĩ.
Thanh niên cao lớn sợ hãi bỏ chạy, làm thanh niên tuấn tú rất tức giận.
Thiếu nữ ôm chặt chân thanh niên tuấn túc khóc lóc nói:
- Tiểu sư đệ đừng bỏ ta lại!
Thanh niên tuấn tú rối rắm, gã ôm thiếu nữ cắn răng lao lên trước. Đáng tiếc thanh niên không mau bằn Thương Lang to khỏe, phỏng chừng chạy không bao xa sẽ bị bắt kịp.
Tần Quân tội nghiệp cho hai người, nhưng hắn sẽ không đứng ra.
Tần Quân đã dùng Thiên Nguyên dan, cần thời gian phục hồi, giờ mà đứng ra là tìm cái chết.
Các con Thương Lang chạy qua trước mặt Tần Quân, có một con lỡ đạp chân Tần Quân.
Tần Quân ăn đau la lên:
- Tổ cha nó!
Thương Lang thủ lĩnh dừng lại, nhưng chúng nó không ngửi được mùi của Tần Quân, thế là nhanh chóng đuổi theo tiếp.
Chờ chúng nó đi hết Tần Quân ôm chân phải của mình, không ngừng chửi rủa.
Đám súc sinh này đi đường không có mắt sao?
Tần Quân rất bực mình, sau này tàng hình phải trốn trong góc, hôm nay hắn xui chưa từng thấy.
Mặt trời nhanh chóng lặn xuống đỉnh núi, màn đêm dần đến.
Tần Quân trừ trạng thái ẩn thân, vết thương trong người đã khá hơn chút, ít nhất có thể đứng dậy. Tuy Tần Quân không thể phát huy hết thực lực nhưng dư sức đấu với tu sĩ tam giai.
Tần Quân nhìn quét một vòng, chọn đại hướng đi, hắn không muốn qua đêm tại đya.
Mkới đi mấy bước thì mặt cỏ sau lưng Tần Quân chợt chui ra một bóng đen, hắn cảm giác khí lạnh từ đằng trước ập đến. Tần Quân giật mình vội rút Thất Tinh Kiếm ra ngoái đầu nhìn.
Một bóng đen đứng đằng sau Tần Quân, cao lớn như lệ quỷ.
Chết tiệt, đụng quỷ?
Tần Quân lập tức giơ kiếm chém.
Bộp!
Đối phương chộp Thất Tinh Kiếm của Tần Quân, nói chính xác hơn là hai ngón tay kẹp mũi kiếm.
Đời ngô tàn rồi!
Tần Quân tuyệt vọng thầm than. Không ngờ trời mới tối đã gặp cường giả bí ẩn, đối phương bỗng nhiên xuất hiện sau lưng hắn thì chắc chắn không phải đến hỏi đường.
Một giọng nói thô kệch chui vào tai Tần Quân:
- Bệ hạ đừng xúc động.
Tần Quân giật mình trợn to mắt nhìn kỹ.
Nam nhân vạm vỡ vóc dáng khôi ngô mặc đạo bào màu đen, mặt sắt, eo giăt bảo kiếm, đôi mắt lấp lóe tia sáng lạnh trong bóng đêm.
Chẳng lẽ là . . .
Tần Quân lộ vẻ mặt vừa mừng vừa sợ nghi hoặc hỏi:
- Ngươi là Chung Quỳ?
Chung Quỳ cười nói:
- Đúng là tại hạ.
Tần Quân tò mò hỏi:
- Tại sao ngươi ở nơi này?
Tần Quân triệu hoán Chung Quỳ lúc trong Quan Thiên Giới, lẽ ra gã nên ở Quan Thiên Giới, không lẽ vì thời gian quá ngắn, khi đó Chung Quỳ chưa được triệu hoán ra?
Chung Quỳ vuốt râu cười nói:
- Bẩm bệ hạ, ta thông qua Âm phủ tìm đến, mất ba ngày.
Chung Quỳ có chức quan ở địa phủ, có thể đi vào Âm phủ là bình thường.
Ba ngày?
Tần Quân lấy lại tinh thần, chẳng lẽ hắn hôn mê lâu như vậy?
Không đúng, chắc hắn ở trong thời không loạn lưu ba ngày, nếu không Tần Quân đã bị yêu thú ở đây chia ăn.
Tần Quân suy nghĩ vẩn vơ. Phiêu lưu ba ngày trong thời không loạn lưu thì hắn chạy bao xa?
Tần Quân hỏi ngay:
- Chỗ này là vực nào?
Khi biết đối phương là Chung Quỳ thì Tần Quân nhẹ lòng. Chung Quỳ là tồn tại khủng bố Thái Ất Tán Tiên cảnh trung kỳ, có gã bảo vệ thì mạng sống an toàn.
Chung Quỳ trả lời:
- Chỗ này là Đông Phương Vực.
Tần Quân neho mắt lại, mợ nó, đó chẳng phải là vực của Đông Phương Cực sao? Nếu bị thế lực sau lưng Đông Phương Cực phát hiện là Tần Thánh Đế giết gã thì lớn chuyện.
Tần Quân hỏi tiếp:
- Cách Nam Vực bao xa?
Chung Quỳ khẽ thở dài:
- Đông Phương Vực và Nam Vực cách nhau rất xa xôi, chính giữa có Nam Tận Hải rộng mệnh mông, dù bay với tốc độ cao nhất cũng cần một tháng. Vì vượt vực thì ta không thể mang theo bệ hạ thông qua Âm phủ trở về. Âm phủ có quy tắc của mình, ngươi sống không thể ở lâu, dù là ta cũng không thể phá vỡ quy tắc này.
Tần Quân gật đùa, hắn không định làm Chung Quỳ khó xử.
Huống chi Tần Quân còn phải tìm tung tích của Dương Tiễn và Kim Thiền Tử. hai người hết lòng hết dạ bảo vệ hắn, Tần Quân không thể bỏ mặc bọn họ. Bên Nam Vực thì có đám người Dịch lão đầu lo.
Đương nhiên Tần Quân càng sớm trở về thì càng an toàn.
Tần Quân vỗ vai Chung Quỳ cười nói:
- Tiếp tục lên đường đi, có người làm bạn thì trẫm càng yên lòng.
Tần Quân thầm bực mình, Chung Quỳ rất cao.
Chung Quỳ cười gật đầu, hai người đi tiếp.
Bọn họ không bay mà đi bộ, một là vì lúc này Tần Quân không hợp bay đi, hai là hắn muốn tìm xem Kim Thiền Tử, Dương Tiễn có ở gần đây không.
Tần Quân vừa đi vừa hỏi:
- Nam Tận Hải có phải do Long tộc thống trị?
Nam Hải Long Vương bắt đi Tiểu Ly, Tần Quân luôn nhớ kỹ điều này.
Chung Quỳ gật đầu nói:
- Đúng vậy! Nam Tận Hải rất lớn, Nam Vực và Đông Phương Vực cộng lại cũng không bằng nỏ. Nó bị yêu tộc thống trị, Long tộc có quyền lực lớn nhất, nổi tiếng với biệt hiệu Hắc Long Vương.
Dọc đường đi Chung Quỳ thuận tiện tìm hiểu thế lực ở Đông Phương Vực, Nam Tận Hải để tránh về sau gặp rắc rối.
Hắc Long Vương?
Tần Quân cau mày, chắc Hắc Long Vương là phụ vương của Tiểu Ly. Người Nam Vực không rành về Nam Tận Hải nên gọi là nam Hải. Hắc Long Vương thì được gán ghép cái tên Nam hải Long Vương.
Khi nào về phải tìm Hắc Long Vương mới được, bắt cóc ái phi của trẫm, hừ hừ, dù là nữ nhi của ngươi cũng phải dạy cho một bài học!
Tần Quân bực bội thầm nghĩ.
Chung Quỳ nhìn ra Tần Quân rất quan tâm Long tộc, nhắc nhở nói:
- Thực lực của Hắc Long Vương rất mạnh nhưng chưap hải mạnh nhất trong Nam Tận Hải.
Tần Quân nhướng mày hỏi:
- Ồ? Mạnh nhất là ai?
- Thanh Hồ Vương.
Tần Quân nhớ kỹ cái tên này, không hiểu sao hắn cảm thấy con đường trở về của mình sẽ không bình yên.
Ài, đường cường giả không dễ đi.
Bây giờ Tần Quân phát ra cảm khái đời người cô đơn như tuyết.
***
Mặt trăng lặn mặt trời mọc.
Tia ban ma ithứ nhất chiếu vào rừng cây, qua kẽ hở tán lá tia nắng rơi xuống đất thành các vòng ánh sáng.
Tần Quân, Chung Quỳ đi song song, một đêm qua đi hắn đã lành vết thương, trở lại thực lực đỉnh Địa Tiên cảnh tam trọng.
Đừng thấy tu vi của Tần Quân là Địa Tiên cảnh nhưng sức chiến đấu có thể đánh với Thiên Tiên cảnh một trận.