Tần Quân trừng mắt nhìn nó một cái, cười mắng:
- Hai cái tên chiến đấu cuồng ma này, người ta tới quy phục trẫm mà!
Nói xong, hắn liền tự mình bay về phía Cửu Lê Ma Binh.
- Tham kiến bệ hạ!
Lấy Đoạn Tu làm chuẩn, tám mươi mốt tướng lĩnh đồng loạt quỳ xuống trên không, đồng loạt hô, thanh âm chấn động mây xanh, đập vang dội vào tâm trí hết thảy những người đứng đó.
Cảnh này khiến Hồng Hài Nhi, Lý Nguyên Bá cùng hết thảy những người đứng trên tường thành phải trợn tròn mắt.
Đến quy thuận Tần Quân thật sao?
Chúng đều là ma binh đó nha!
Bọn họ nghĩ mãi chẳng thông, giờ những thuộc hạ được Tần Quân nhận có thể nói là đủ hết ma tộc: nhân, yêu ma, chẳng biết làm cách nào mà hắn có thể duỗi tay vào ma tộc.
- Cửu Lê Ma Binh, quả là lợi hại!
Tần Quân quét mắt nhìn năm vạn ma binh, tán thưởng không thôi, nhất là khi nhìn tới tám mươi mốt vị tướng quân, tim của hắn giật thót lên.
Cái đệch!
Tám mươi Thiên Tiên cảnh cường giả, một Chân Tiên cảnh cường giả!
Bình tĩnh!
Nhất định phải thong dong, phải tỏ ra như chẳng thèm để mắt!
Tần Quân cố gắng điều chỉnh tâm tình, nếu có thể điều khiển Cửu Lê Ma Binh, trong thiên hạ này, trong Nam Vực, ngoại trừ Thánh Triều, ai có thể cản bước hắn?
- Được Cửu Lê Ma Binh tương trợ, trẫm đã thấy tương lai tươi sáng cho việc chinh phục Nam Vực!
Tần Quân cười vang nói, không hề che giấu dã tâm của mình, còn tiện thể khen Cửu Lê Ma Binh, khiến họ cảm động không thôi.
Đoạn Tu trầm giọng hô:
- Ta, Đoạn Tu, đại biểu Cửu Lê Ma Binh, tuyên thệ với bệ hạ, từ nay về sau tất vi bệ hạ giết sạch hết thảy trở ngại, phò trợ bệ hạ trở thành vô thượng chi chủ!
- Đám ma binh này quy thuận bệ hạ thật sao?
- Lợi hại thật, một đội quân kinh hoàng như vậy mà cũng gia nhập chúng ta sao?
- Tần Đế quả nhiên càng ngày càng mạnh, chỉ sợ sau này, cả Nam Vực đều thuộc về nhà Tần!
- Vậy không tốt à, Đại Tần ắt sẽ chiếm sạch Nam Vực!
- Sao bệ hạ có thể khiến chúng quy thuận nhỉ?
Chúng binh lính thủ thành bàn luận sôi nổi, ngay cả từ phía trong thành, cũng có không ít tu sĩ bay lên quan sát, cũng chẳng trách được, sát khí của Cửu Lê Ma Binh quá đáng sợ, hơn trăm vạn người trong thành đều vừa được một phen hết hồn.
May rằng nơi đây vốn là một cứ điểm trọng yếu của Đại Tần, nên không có ai kinh hoảng, ngay cả Bình Thiên Yêu Tôn cũng phải quỳ gối trước Thủ Sát Thành, bọn họ còn sợ cái gì được nữa?
Tần Quân an ủi tám mươi mốt tướng lĩnh một chút rồi mới dẫn họ vào Thủ Sát Thành.
Cửu Lê Ma Binh người nào người đó đều vô cùng cường tráng, khôi ngô hơn nhiều so với đại đa số người dân của Thủ Sát Thành, giống như những pho tượng khổng lồ đi lại trên đường, khiến bao người chung quanh không khỏi chỉ trỏ.
- Bá Ôn, Cửu Lê tộc giao cho ngươi an trí.
Tần Quân vừa đi vừa cười nói với Lưu Bá Ôn bên cạnh, Cửu Lê Ma Binh vừa đến liền trở thành quân đoàn cực mạnh dưới trướng hắn, hắn đương nhiên phải đối xử tử tế với họ.
Đương nhiên, hắn cũng cần chú ý thêm tới nhóm người này, dù sao họ đều là ma binh, tính tình đoán chừng không ôn hòa lắm, nếu xảy ra mâu thuẫn với dân chúng, tu sĩ trong thành thì nguy, hai bên đều là máu thịt trên cùng bàn tay của hắn, khó phân định vô cùng.
Lưu Bá Ôn gật đầu, trong lòng đương vô cùng ngạc nhiên, không biết đội quân này tới từ đâu?
Nam vạn binh lính Hóa Hư cảnh, ngẫm lại đã thấy đáng sợ...
Trong lòng Lưu Bá Ôn càng hưng phấn, không ngờ sau khi thống nhất Bình Thiên chi địa, Đại Tần lại được thêm một đội quân mạnh mẽ như vậy, lại thêm Hàng Long La Hán mới tới tối qua, gã giống như nhìn thấy rõ mồn một rằng Đại Tần đang phát triển vững mạnh.
Phỏng chừng chưa cần tới vài năm sau, Đại Tần đã trở thành đệ nhất thế lực ở Nam Vực!
Điểm mấu chốt nhất là Đại Tần vẫn bị xếp vào cấp bậc vương quốc.
Nếu Đại Tần thăng lên thành hoàng triều...
Lưu Bá Ôn không dám nghĩ, chỉ thấy máu nóng sục sôi trong cơ thể, đối với mưu thần, còn có gì đáng thành tựu hơn là việc giúp giang sơn trở nên cường đại?
Chuyện Cửu Lê Ma Binh gia nhập lan nhanh như lốc xoáy tới tai các quân đoàn của Đại Tần, bao gồm thiên binh vệ, Long Khởi quân đoàn, Miêu Nhân quân, Huyền Phong quân đoàn, Kim Ngân quân đoàn, Kim Bằng quân, họ đều bàn tán xôn xao về Cửu Lê Ma Binh, ai nấy đều thấy áp lực.
Bên cạnh đấy, mỗi ngày đều có hiền năng cường giả gia nhập quân đội Đại Tần, sau khi Bình Thiên chi địa rơi vào tay Tần Quân, không chỉ không suy bại, mà ngược lại, càng trở nên phát triển.
Bởi Tần Quân không hề thay đổi bất cứ quy tắc nào của Bình Thiên chi địa, mà ngược lại, còn khiến Bình Thiên chi địa càng trở nên an toàn.
Tần Quân không quá xem trọng tiền tài, nên vấn đề này, hắn khá thoải mái, đương nhiên vẫn phải căn cứ vào tình hình quốc khố, phải giữ cho quốc khố luôn dồi dào, hắn đâu có hào phóng tới mức không thu thuế.
...
Trên ngọn núi trong thành, Man Tượng Vương cùng hai con yêu khác đang run lẩy bẩy.
- Làm sao bây giờ, những ma binh đó đến quy thuận Tần Đế đấy!
Báo Lão Nhị nghiến răng nói, trong mắt ngập tràn vẻ sợ hãi, ban nãy, họ vừa truyền tống ra ngoài thì gặp phải Cửu Lê Ma Binh, suýt nữa thì sợ vỡ gan.
Ưng Lão Đại cùng bày ra cái vẻ mặt nghiêm trọng, họ chỉ có một truyền tống quyển trục, giờ đây, nếu muốn đưa Man Tượng Vương ra ngoài thì còn khó hơn lên trời.
Man Tượng Vương trầm mặc, trong lòng đã tuyệt vọng.
Xem chừng nó không thoát nổi ma trảo của Tần Quân.
Đúng lúc này, một đội Cửu Lê Ma Binh chậm rãi đi về phía ngọn núi, chừng hơn một trăm ma binh, còn có một ma tướng, người dẫn họ tới là sư phụ của Du Phượng Hoàng – Đan Minh Tử.
- Các vị, lầu các ở ngọn núi này vốn được dựng lên cho tọa kỵ của bệ hạ – Man Tượng Vương, nhưng bởi số phòng trong thành không đủ, lại không dám để các ngươi ở khách điếm, nên mong các vị không ghét bỏ.
Đan Minh Tử vừa đi vừa cười nói, trên núi có không ít lâu viện, cho mấy trăm người ở chỉ là chuyện nhỏ.
- Sao bọn ta có thể ghét bỏ chứ.
Ma tướng cười nói, bất cứ nơi nào trong Thủ Sát Thành đều xa hoa hơn nơi họ từng sống, họ chẳng có lý do gì để ghét bỏ cả.
Dựa theo thiết lập của hệ thống, Cửu Lê Ma Binh đến từ vùng hoang dã vô cùng xa xôi của Nam Vực, điều kiện sinh hoạt kém xa với nhân tộc ở giải đất trung tâm, bối cảnh này khá giống với thời kỳ của Viêm Hoàng trong thần thoại.
Ưng Lão Đại và Báo Lão Nhị thấy nhóm người đó đi lên, liền quẳng lại một câu rồi bỏ chạy:
- Man Tượng Vương, ngươi tự xử lý nhé, về sau nếu có cơ hội, bọn ta sẽ tới cứu tiếp!
Man Tượng Vương nằm rạp trên đất, lòng lạnh lẽo vô cùng.