Hệ Thống Thần Thoại Đế Hoàng

Chương 82: Chương 82: Phần thưởng của nhiệm vụ phong phú (1)




- Ngày hôm nay ta tới là truyền khẩu dụ của bệ hạ, dẫn tam điện hạ quay về hoàng cung ở lại. Bệ hạ nói, thân là Việt Vương, có thể nào lại ở khách sạn.

Trầm Duyên cười nói. Sau đó trên mặt quầy chưởng quỹ lộ ra vẻ bất đắc dĩ. Quả nhiên chỗ nước cạn không nhốt được rồng.

Tần Quân xoay cái cổ, cười nói:

- Thủ hạ của ta có thể tạm thời dẫn vào hoàng cung không? Một khi Việt Vương Cung bố trí xong, ta lại dẫn theo bọn họ đi ra ngoài.

Đám người Yến Mạc Bắc cần có hắn che chở. Bằng không mặc dù thân ở khách sạn Lạc Nhai, bọn họ cũng tránh không được cái chết.

Khách sạn Lạc Nhai tuy rằng bối cảnh thần bí, nhưng người hầu ở đây trên cơ bản đều là tu vi Luyện Khí Cảnh. Chỉ cần một cường giả Trúc Cơ Cảnh lẻn vào trong đó, gặp gỡ đám người Yến Mạc Bắc, lập tức giết chết, lại bỏ trốn mất dạng, căn bản không phải là vấn đề.

- Đương nhiên. Chỉ cần tam điện hạ không để cho bọn họ chạy loạn là tốt rồi.

Trầm Duyên cười nói. Người bình thường là không được phép tiến vào hoàng cung. Người vi phạm sẽ bị cấm vệ của hoàng cung lập tức chém giết. Chỉ có điều Tần Quân hôm qua lập ra công lao quá lớn, Càn Hoàng Đế cũng lại ngoại lệ cho phép.

- Vậy đa tạ.

Tần Quân chắp tay cười nói. Ngay lập tức hắn xoay người đi về phía thang lầu, chuẩn bị gọi đám người Yến Mạc Bắc xuống.

Thời điểm đi ngang qua lầu hai, hắn thấy Du Phượng Hoàng cũng đi tới. Hắn ngẩn người, sau đó cười chào hỏi:

- Du cô nương, trùng hợp như vậy sao? Cô nương muốn đi ra ngoài sao?

- Ta phải rời đi.

Ánh mắt Du Phượng Hoàng sâu xa nói.

- Lúc này lại trở về sao?

Tần Quân trợn trừng mắt hỏi. Trong lòng hắn đang suy nghĩ một vấn đề, Du Phượng Hoàng là thiên tài tuyệt thế hay là Thiên Sơn Đồng Mỗ?

Du Phượng Hoàng thở dài một hơi, nhìn chằm chằm vào hắn nói:

- Ngươi là người nam tử đầu tiên xông vào phòng của ta trong lúc ta tắm rửa. Theo lý mà nói, ta chắc hẳn phải giết chết ngươi mới đúng.

Trời ạ...

Tần Quân theo bản năng lui về phía sau. Nữ nhân Thiên Sơn Đồng Mỗ hư hư thực thực trước mắt này lại là cường giả Kim Đan Cảnh. Nếu như nàng ra tay, chắc hẳn đám người Quan Vũ phía dưới cũng không kịp ra tay cứu giúp hắn.

Vậy mà Du Phượng Hoàng không hề động thủ. Trong mắt nàng lộ ra thần sắc khiến Tần Quân nhìn không hiểu nổi. Nàng buồn bã nói:

- Một tháng sau sẽ diễn ra vũ hội Nam Trác Tiềm Long. Ngươi sẽ tham gia chứ?

Vũ hội Nam Trác Tiềm Long là trò gì vậy?

Trong lòng Tần Quân nghi ngờ. Chỉ có điều hắn đã hai đời làm người, liếc mắt liền nhìn ra Du Phượng Hoàng không chừng là nữ tử bảo thủ đã trải qua tình ái. Tối hôm qua mình xông nhầm vào trong phòng nàng, lưu lại một ít ấn ký.

Tuy rằng còn chưa đủ để lấy phá được trái tim của nàng.

Nhưng ít ra có cơ hội!

- Nếu nàng muốn ta tham gia, ta sẽ tham gia!

Tần Quân nói lời thề son sắt. Hắn am hiểu nhất là nói lời hay. Hơn nữa hắn khiếp sợ, nếu bản thân mình nói ra một chữ không, sẽ khiến Du Phượng Hoàng động thủ. Cho nên hắn chỉ có thể kiên trì đáp ứng.

Trong mắt Du Phượng Hoàng ánh lên tia sáng kỳ dị càng thêm rõ ràng. Nàng nhìn chằm chằm vào Tần Quân mặt đủ năm giây, lúc này mới mở miệng nói:

- Nếu như ta ở trong vũ hội Nam Trác Tiềm Long không gặp được ngươi, ngươi cứ chờ bị ta giết đi. Bất kể sau lưng ngươi có chỗ dựa là thế lực như thế nào.

Hấp dẫn!

Ánh mắt Tần Quân nhất thời sáng lên. Ý tứ của những lời này không phải là nói chỉ cần Tần Quân ở trên vũ hội Nam Trác Tiềm Long biểu hiện tốt, Du Phượng Hoàng lại có khả năng gả cho hắn sao?

So với bị giết, có thêm một hồng nhan tri kỷ rõ ràng là tốt hơn.

- Trừ khi long trời lở đất, bằng không ta nhất định sẽ trình diện!

Tần Quân vỗ ngực bảo đảm nói. Du Phượng Hoàng làm sao có thể từng nghe nói biểu lộ phóng đãng không kềm chế được như thế. Dưới khăn che mặt, khóe miệng của nàng mơ hồ có thể thấy được đang cong lên. Hình như nàng bị Tần Quân chọc cười.

Ở tầng một, Trầm Duyên, Quan Vũ đưa mắt nhìn nhau. Đát Kỷ khẽ nhíu mày. Con thỏ nhỏ chết bầm này lại đang miệng lưỡi trơn tru lừa gạt nữ nhân.

Nếu như Tần Quân biết được suy nghĩ của nàng khẳng định sẽ kêu oan. Đúng là nằm cũng trúng đạn. Không thấy được ta hiện tại đang nguy hiểm tới tính mạng sao? Còn không mau bắt đầu cứu giá!

- Tốt lắm, một lời đã định.

Du Phượng Hoàng nói xong, ý vị thâm trường liếc mắt nhìn hắn sau đó quay người rời đi. Thị nữ sau lưng nàng lại oán giận trừng mắt với hắn. Hắn thấy vậy, lại chẳng biết tại sao.

- Đinh! Kích phát nhiệm vụ phụ: xuất sắc ở trong vũ hội Nam Trác Tiềm Long! Nhiệm vụ hoàn thành thưởng 200000 giá trị kinh nghiệm, một lần cơ hội triệu hoán Thần Ma, một lần ngẫu nhiên rút thưởng! Nhiệm vụ thất bại sẽ gặp phải Du Phượng Hoàng thậm chí toàn bộ Nam Minh Thánh Giáo truy sát vô tận!

Gì vậy!

Lại kích phát nhiệm vụ phụ?

Phần thưởng phong phú tới mức khiến cho Tần Quân chảy nước miếng. Nhưng cái giá phải tra khi nhiệm vụ thất bại quá lớn, khiến cho hắn phải lau mồ hôi trán.

Hắn hiện tại không có thể nào đối đầu được với Nam Minh Thánh Giáo, bên trong ít nhiều có hơn mười vị cường giả Hóa Hư Cảnh, thậm chí có khả năng có cường giả Địa Tiên Cảnh!

Đồng thời phần thưởng của nhiệm vụ phong phú như vậy, nói rõ độ khó của nhiệm vụ cực cao.

Xem ra cần phải điều tra về vũ hội Nam Trác Tiềm Long.

Ngay lập tức hắn lắc đầu, tiếp tục đi về phía lầu ba. Hình ảnh hai người quay lưng về phía nhau chạy như băng dường như dừng lại. Nhiều năm sau đó Tần Quân hối hận mình lúc đó tại sao lại muốn bảo đảm!

Thời điểm Du Phượng Hoàng đi ngang qua Trầm Duyên, Trầm Duyên bỗng nhiên mở miệng nói:

- Du cô nương, hi vọng nàng một vừa hai phải thôi. Tuy rằng vương quốc Càn Nguyệt là địa phương nhỏ, nhưng cũng không phải là nơi mặc cho người khác gây khó dễ.

Lời này vừa nói ra, toàn bộ khách sạn lại trở nên yên tĩnh. Mà Tần Quân vừa đi vào bên trong hành lang lầu ba lại không nghe được.

Quan Vũ, Đát Kỷ không khỏi quan sát Du Phượng Hoàng. Kim Đan Cảnh ở trong mắt bọn họ căn bản không đáng để nhắc tới. Nhưng lời Trầm Duyên nói rõ ràng biểu thị lai lịch của Du Phượng Hoàng không tầm thường, ở trên cả vương quốc Càn Nguyệt.

Du Phượng Hoàng dừng bước lại, ném ra một câu nói sau đó liền rời đi:

- Quý quốc không có thiên tài đáng để được thánh giáo ta nhìn trúng. Thậm chí ngay cả thành tư cách lập phân đà cũng không có.

Trầm Duyên tức giận đến mức vỗ bàn, nhưng cũng không dám chủ động công kích. Bởi vì thế lực sau lưng Du Phượng Hoàng thật sự quá lớn. So sánh với nó, vương quốc Càn Nguyệt quả thật giống như con kiến hôi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.