- Nữ tử này rốt cuộc có thân phận gì? Thậm chí ngay cả tổng quản hoàng cung Trầm Duyên cũng không dám động thủ đối với nàng.
Chưởng quỹ âm thầm cân nhắc nói. Hắn cũng không tin Trầm Duyên là nể mặt Tần Quân mới không ra tay.
Khách sạn rơi vào trong sự yên tĩnh. Quan Vũ tự mình uống trà. Đát Kỷ buồn chán chống cằm. Về phần Hạo Thiên Khuyển, ngoại trừ nằm trên mặt đất còn có thể làm gì?
Đại khái sau một chén trà nhỏ, Tần Quân mới dẫn theo đám người Yến Mạc Bắc đi xuống.
Sau khi từ biệt sơ qua chưởng quỹ, bọn họ liền đi ra khỏi khách sạn Lạc Nhai.
Trước khách sạn có một chiếc kiệu lớn chế tạo bằng hoàng kim, xa hoa vô cùng, khiến cho bách tính hai bên đường phố bàn luận ầm ĩ. Ánh mắt Tần Quân nhất thời sáng lên, đây chính là chiếc kiệu chuyên dụng của hoàng thượng. Không nghĩ tới Càn Hoàng Đế không ngờ lại chịu bỏ ra được.
- Đát Kỷ, theo ta lên ngồi đi.
Tần Quân trực tiếp kéo tay Đát Kỷ liền đi về phía kiệu lớn hoàng kim. Sau khi Đát Kỷ hơi phản kháng một chút, liền đi theo hắn. Về phần Quan Vũ, dẫn theo con ngựa Xích Thố của hắn đi.
Hạo Thiên Khuyển?
Không nhìn tới. Để cho nó đi theo đội ngũ phía sau!
Đây chính là cơ hội tốt để hắn và Đát Kỉ ở cùng một chỗ!
- Lên kiệu!
Tiếng nói giống như gà trống của Trầm Duyên vang lên. Bách tính trước mặt vội vàng tránh ra. Cứ như vậy, đám người Tần Quân trùng trùng điệp điệp đi về phía hoàng cung.
Nhìn thấy cảnh tượng như vậy, dân chúng cảm thán không thôi.
- Một tháng trước hắn bị xe chở tù nhốt, đưa ra khỏi Vương Đô, lúc đó chúng ta vẫn còn mắng hắn!
- Đúng vậy, một tháng ngắn ngủi, hắn lại biến thành anh hùng của toàn bộ vương quốc. Thế sự thay đổi khiến người ta khó có thể dự đoán được!
- Cắt, biểu hiện của tam hoàng tử ngày hôm qua có thể nói là khiến cho vương quốc Càn Nguyệt chúng ta mở mày mở mặt. Hắn đáng để nhận được quang vinh đặc biệt như vậy!
- Đúng vậy! Nhìn những hoàng tử khác đi. Mỗi một ngồi ở đó, giống như khúc gỗ. Dù sao sau này nếu như tuyển chọn Thái tử, ta ủng hộ tam điện hạ!
- Thôi đi. Lựa chọn Thái tử mắc mớ gì tới ngươi. Ngươi căn bản không có ủng hộ quyền.
Ngồi ở trong kiệu lớn hoàng kim, sau khi Tần Quân nghe được mấy tiếng bàn luận này, hắn thầm cảm thấy sảng khoái không thôi.
Một đường không nói chuyện, Tần Quân tuy rằng muốn cùng Đát Kỷ sinh ra chút chuyện gì đó. Thế nhưng thực lực không đủ, vẫn bị đặt tại trên vách kiệu.
...
Tin tức tam hoàng tử Tần Quân vào ở trong hoàng cung giống như gió xoáy liền truyền khắp trong giới quan viên cùng với trong tai các hoàng tử. Phản ứng mỗi một người đều khác nhau. Có người cười nhạo, có người ghen tỵ, có người thờ ơ.
Tới lúc gần hoàng hôn, Tần Quân còn chưa ngồi ấm ở trong cung điện của mình, đã bị Càn Hoàng Đế cho đòi đến Càn Chân Điện.
- Tam điện hạ, tiếp theo ngài lại có nhiệm vụ. Nếu như nắm chắc, sau này có lẽ có thể bước cao hơn một bước.
Trầm Duyên dẫn đường khẽ cười nói. Ở trong hoàng cung, chỉ có Càn Hoàng Đế có thể ép buộc Trầm Duyên.
Tần Quân bị kích thích ra hứng thú, tò mò hỏi:
- Trầm công công có thể tiết lộ một chút hay không?
Hoàng đế ban bố nhiệm vụ cho hắn, mười phần sẽ có kích phát nhiệm vụ phụ trong hệ thống thần thoại.
Về phần Trầm Duyên nói bước cao hơn một bước, hắn căn bản không có để ở trong lòng. Ở trong lòng hắn ngôi vị hoàng đế sớm muộn gì cũng là của hắn. Hiện tại, điều hắn cần chính là mượn các loại nhiệm vụ để khiến cho bản thân mình cường đại hơn.
- Bởi vì hai nước quyết đấu, đệ tử của ba đại tông môn đều đã đi tới Vương Đô. Dù sao ba đại tông môn và hoàng thất có địa vị ngang hàng, cho nên cần tổ chức yến hội.
Trầm Duyên nói thần bí như vậy. Nói tới chỗ này hắn liền không tiếp tục nữa. Nói quá nhiều sẽ phạm vào kiêng kỵ.
Tần Quân không khỏi bĩu môi:
- Địa vị ngang hàng? Hừ, sau này ta nhất định sẽ khiến cho bọn họ cúi xuống xưng thần!
Lời này vừa nói ra, toàn thân Trầm Duyên chấn động. Hắn liếc mắt nhìn Tần Quân cũng không tiếp lời. Tần Quân nói ra những lời này tương đương với để lộ dã tâm của hắn đối với ngôi vị hoàng đế.
Chỉ có điều có vị hoàng tử nào có thể thờ ơ đối với ngôi vị hoàng đế?
Trầm Duyên tiếp tục dẫn đường. Rất nhanh hai người lại đi tới Càn Chân Điện. Trầm Duyên dừng lại ở trước cửa lớn. Tần Quân tùy tiện đẩy cửa tiến vào. Trầm Duyên thấy vậy, thoáng cái liền mướt mồ hôi.
Hoàng thất không có thân tình. Giữa hoàng đế và hoàng tử đều là lễ quân thần.
Nhưng nghĩ đến sự yêu thích của Càn Hoàng Đế đối với Tần Quân, Trầm Duyên liền lắc đầu cười.
- Tham kiến phụ hoàng.
Đi vào trong đại đường, Tần Quân quay về phía Càn Hoàng Đế đang ngồi bên bàn đọc sách, hành lễ kêu lên, khiến cho Càn Hoàng Đế không khỏi để quyển sách trên tay xuống, nhìn về phía hắn.
- Nếu như không nhìn kỹ, trẫm cũng không thể tin con là Quân nhi.
Càn Hoàng Đế cười mà như không cười nói.
Nghe được lời này, trong lòng Tần Quân thoáng động. Lẽ nào vị phụ hoàng tiện nghi này đã nhìn ra được cái gì sao?
Đúng lúc này, chỗ góc khuất trong đại đường bỗng nhiên truyền đến một âm thanh phá không, khiến cho lông tơ của Tần Quân trong nháy mắt dựng đứng lên. Hắn theo bản năng né tránh. Một thanh trường kiếm lướt qua trước mặt hắn. Quỷ dị chính là trường kiếm không trực tiếp đâm vào trên tường, mà giống như có linh tính quay đầu lại, tiếp tục đâm về phía hắn.
Nằm cũng trúng đạn!
Pháp khí!
Lại có người dám tập kích ta. Hơn nữa còn là ở trong hoàng cung. Lẽ nào Càn Hoàng Đế đối với hắn lại nổi lên tâm tư xấu xa?
Trong chớp mắt, Tần Quân đã suy nghĩ tới hàng vạn hàng nghìn điều. Lửa giận trong lòng hắn ngập trời. Lúc này hắn liền lấy ra Ngân Long Tru Hồn. Trong phút chốc ánh sáng màu bạc chớp hiện, lập lòe sáng tới mức Càn Hoàng Đế cũng phải nhắm mắt lại.
Một tiếng động rất lớn vang lên!
Chỉ thấy hai tay Tần Quân nắm chặt Ngân Long Tru Hồn đập gẫy thanh trường kiếm rơi trên mặt đất. Thậm chí ngay cả mặt đất cũng bị đập xuống một cái hố to. Càn Hoàng Đế nhìn thấy cũng bị giật mình, mắt nhìn chằm chằm vào Ngân Long Tru Hồn trong tay hắn.
- Thật là uy vũ!
Càn Hoàng Đế âm thầm thở dài nói. Mặc dù hắn đã từng thấy vô số bảo vật, nhưng lại cũng chưa từng thấy qua vật nào bất phàm như vậy. Phẩm cấp khẳng định rất cao.
Lúc này, Tần Quân xoay người, đỏ mắt nhìn chăm chú về phía Càn Hoàng Đế. Hắn thấy vậy, trong lòng thầm giật mình, liền vội vàng đứng lên.
- Phụ hoàng, phụ hoàng làm vậy rốt cuộc là có ý gì?