Hệ Thống Thần Thoại Đế Hoàng

Chương 237: Chương 237: Phong vân ở Hoàng Đô (1)




Du Phượng Hoàng trầm mặc không nói gì, đi theo phía sau lưng. Sự tình phát triển vượt xa so với sự tưởng tượng của nàng. Thời khắc này nàng cũng không có muốn cùng Tần Quân tranh chấp quyền sở hữu Bạch Hổ Môn. Dù sao cũng vô dụng.

- Các ngươi còn muốn chạy trốn sao?

Đúng lúc này, Ngạo Vô Kiếm và các cường giả hạ xuống, ngăn cản ở trước mặt bọn họ. Chu Lương nhìn về phía Sa Ngộ Tĩnh, sắc mặt có chút khó coi. Hắn lại là cường giả siêu cấp đứng hàng thứ ba của hoàng triều Nam Trác, lại bị người ta dễ dàng hất bay. Truyền ra ngoài, tuyệt đối sẽ trở thành trò cười cho mọi người.

Đối mặt với câu hỏi của Ngạo Vô Kiếm, Tần Quân hoàn toàn không có chút sợ hãi nào, trợn trừng mắt nói:

- Chẳng lẽ vào thiên lao với các ngươi, sau đó bị nghiêm hình tra tấn hay sao?

Lời này của hắn khiến cho đám người Ngạo Vô Kiếm bất đắc dĩ một hồi.

- Ngươi không phải muốn tham gia vũ hội Tiềm Long sao? Tại sao hiện tại lại muốn rời đi?

Ngạo Vô Kiếm cười tủm tỉm nói. Tần Quân nghe được không khỏi nhíu mày.

- Nếu như ngươi bảo đảm không gây sự nữa, Thương Vân Tông chúng ta có thể đảm bảo biện hộ cho ngươi.

Thương Vân Tông!

Tần Quân không khỏi trầm mặc. Nhưng ở thời điểm hắn đang do dự, âm thanh của Thái Bạch Kim Tinh truyền vào trong tai hắn:

- Điện hạ, đồng ý đi. Đối với điện hạ mà nói, vũ hội Tiềm Long sẽ có trợ giúp rất lớn. Tốt nhất không nên bỏ qua.

Nếu như Thái Bạch Kim Tinh lên tiếng, khẳng định có đạo lý của hắn.

Dù sao hắn không khiếp sợ hoàng triều Nam Trác. Còn có thể sợ Thương Vân Tông giở mánh khóe sao?

- Ngươi cũng không phải là muốn thu ta làm đồ đệ chứ?

Gương mặt Tần Quân lộ ra vẻ tươi cười trêu tức, giọng nói có chút xem thường.

Ngạo Vô Kiếm nhún vai cười nói:

- Các ngươi còn cần sư phụ sao? Ta so sánh ra còn kém vị phía sau ngươi.

Thân là tông chủ Thương Vân Tông, Ngạo Vô Kiếm hoàn toàn không sĩ diện, giống như đang cùng bằng hữu nói chuyện phiếm. Điều này khiến cho Tần Quân đối với hắn cũng không có cách nào chán ghét được.

“Ngươi rất biết cách làm người, không làm tông chủ thật đáng tiếc.

Gương mặt Tần Quân lộ ra ta xem trọng ngươi, nhìn Ngạo Vô Kiếm cười nói, dẫn tới các cường giả phía sau Ngạo Vô Kiếm khóe miệng giật một cái. Biểu tình bọn họ đều có chút khác thường.

Ngạo Vô Kiếm buồn cười nói:

- Ta chính là tông chủ Thương Vân Tông.

Không trách được giọng điệu lớn như vậy!

Tần Quân nhíu mày nghĩ đến. Hắn không khỏi nhìn về phía La Thao Sa, toàn thân đầy máu, đang đứng ở phía sau Ngạo Vô Kiếm. Trên mặt hắn lộ ra sự xem thường, vẻ khiêu khích. La Thao Sa nhìn thấy, trong cơn giận dữ, hận không thể một quyền đánh chết hắn.

Nhưng có Lý Nguyên Phách và Sa Ngộ Tĩnh đứng sau lưng Tần Quân, hắn cũng không dám động thủ.

- Ngạo Vô Kiếm, ngươi nhất định phải làm như thế sao?

Chu Lương nhíu mày hỏi. Đối với Ngạo Vô Kiếm, hắn cũng có chút kiêng kỵ. Không chỉ bởi vì thế lực trong tay Ngạo Vô Kiếm, còn có nguyên nhân vì thực lực bản thân của Ngạo Vô Kiếm.

Tuy rằng hắn tự tin ở bên trong cuộc chiến sinh tử có thể chiến thắng Ngạo Vô Kiếm, nhưng bản thân cũng sẽ bỏ ra cái giá vô cùng thê thảm nặng nề.

Ngạo Vô Kiếm khẽ cười nói:

- Thế nào? Thương Vân Tông ta còn không có quyền lực bảo vệ một người hay sao? Hay nói trong bảy đại tông môn ngoại trừ Thần Kiếm Đường ra, còn lại đều chỉ là trò cười?

Đối mặt với Chu Lương, Ngạo Vô Kiếm hoàn toàn không có phong độ lúc trước. Trong lời nói đều là ý tứ khiêu khích, dường như muốn chọc giận Chu Lương.

Tần Quân xoa cằm. Có thể để cho Ngạo Vô Kiếm có thái độ thân thiện đối với hắn như vậy, xem ra người này khẳng định có chuyện cần cầu Tần Quân.

- Được rồi, đừng đấu võ mồm nữa. Chúng ta có thể rời đi được không? Ngày mai sẽ phải bắt đầu vũ hội Tiềm Long. Ta muốn đi về nghỉ ngơi thật tốt.

Tần Quân cắt ngang không khí khẩn trương giữa hai người. Sau khi nói xong hắn liền cất bước vòng qua bên cạnh đám người Ngạo Vô Kiếm. Lý Nguyên Phách và Sa Ngộ Tĩnh đi theo hai bên trái và phải của hắn, đề phòng Tần Quân bị người đánh trộm.

Tần Vân, Bạch Mãnh Hổ và Du Phượng Hoàng và thị nữ đều vô cùng khẩn trương. Dù sao những người này mỗi người đều là tồn tại giống như thần tiên ở lục địa, thổi một hơi thở cũng có thể tiêu diệt bọn họ.

- Du cô nương, sư phụ cô nương có khỏe không?

Nhưng ở thời điểm Du Phượng Hoàng đi ngang qua Ngạo Vô Kiếm, Ngạo Vô Kiếm bỗng nhiên lên tiếng hỏi. Du Phượng Hoàng cả kinh quay đầu lại, nhíu mày nhìn về phía hắn.

Nhìn thấy được vẻ đề phòng và nghi ngờ trên mặt nàng, hắn không khỏi cười nói:

- Ta và sư phụ của cô nương là bạn tốt. Trước đây chúng ta vẫn từng rèn luyện qua. Thật sự có chút nhớ nàng.

- Gia sư rất tốt, cảm ơn đã quan tâm.

Du Phượng Hoàng ôn hoà trả lời một câu, sau đó cùng đám người Tần Quân bước đi.

Nhìn theo bóng lưng bọn họ rời đi, Ngạo Vô Kiếm không khỏi lắc đầu cười.

- Chuyện hôm nay khẳng định sẽ được truyền đi. Hi vọng Thương Vân Tông các ngươi có thể bình an vượt qua.

Chu Lương lạnh lùng nói. Nói xong hắn liền xoay người rời đi.

Ngạo Vô Kiếm không thèm để ý chút nào. Ánh mắt hắn rơi vào trên người La Thao Sa. La Thao Sa thấy vậy, trong lòng ớn lạnh, vội vàng cúi đầu rời đi.

Mối thù giết con tuy rằng khó có thể tiêu tan, nhưng hắn cũng không dám cùng Ngạo Vô Kiếm cứng đối cứng.

Bởi vì Ngạo Vô Kiếm ở bên trong hoàng triều Nam Trác có tiếng là bị điên. Trước đây còn chưa làm tông chủ Thương Vân Tông, hắn lại dám đại náo Hoàng Đô, làm cho thánh thượng phải ra tay.

Nhìn từng tên cường giả rời đi, bách tính và tu sĩ đứng ngoài xem trong lòng lại vô cùng chấn động.

- Ông trời của ta! Ngạo Vô Kiếm không ngờ xuất hiện! Ta cũng cho rằng hắn đã tọa hóa...

- Chà chà, Ngạo Vô Kiếm vẫn điên cuồng như vậy, cũng dám không để ý tới sự phẫn nộ của Chu Lương đại tướng quân.

- Thương Vân Tông dù sao cũng là một trong bảy đại tông môn. Mặc dù nội tình không bằng Thần Kiếm Đường, nhưng có Ngạo Vô Kiếm ở đây, Thần Kiếm Đường cũng không dám động tới Thương Vân Tông.

- Thật là soái! Vũ hội Tiềm Long lần này ta nhất định phải chen vào một trăm người đứng đầu, sau đó bái nhập Thương Vân Tông!

- Ngươi cút đi, hạng người như ngươi sao có thể tiến vào Thương Vân Tông được?

...

Trở lại trong phủ, đám người Tần Quân ở trong đình viện uống trà nghỉ ngơi.

- Hoàng huynh, chúng ta làm như vậy, có thể quá mạo hiểm hay không?

Tần Vân không nhịn được hỏi. Hoàng triều ở trong lòng hắn là chí cao vô thượng. Hôm nay Tần Quân làm vậy, tuy rằng khiến cho hắn nhiệt huyết sôi trào. Nhưng từ trong đáy lòng hắn cho rằng nếu như hoàng triều muốn giết bọn họ, bọn họ rất khó chạy trốn được.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.