Hệ Thống Thần Thoại Đế Hoàng

Chương 236: Chương 236: Thương Vân Tông




Bị Kim Bằng Thần Chùy đập trúng, La Thao Sa thiếu chút nữa bất tỉnh. Sau khi bay ra ngoài hai nghìn thước, thân hình hắn mới trên không trung ổn định lại. Hắn quay đầu lại nhìn về phía Lý Nguyên Phách, trong mắt đầy vẻ sợ hãi.

Nhìn thấy cảnh tượng như vậy, tất cả người đang xem cuộc chiến ồ lên.

La Thao Sa lại là một trong những cường giả đứng đầu hoàng triều Nam Trác, lại bị Lý Nguyên Phách một chùy đập tới bị thương.

Đây quả thực là chuyện không thể nói được!

- Chúng ta có nên chạy không?

Du Phượng Hoàng cắn răng nói. Tiếp tục gây sự nữa, thật sự sẽ rơi vào tử cảnh. Đám người Tần Quân có cường thịnh mấy đi nữa cũng không thể sánh bằng Hoàng Đô hoàng triều Nam Trác. Phải biết rằng bảy đại tông môn đều xây dựng nơi dừng chân ở Hoàng Đô. Bọn họ dù sao cũng không phải là người của hoàng triều. Ở trên địa bàn của người ta, cho dù có lý cũng không thể đại náo.

Tần Quân khẽ gật đầu, sau đó nói với Sa Ngộ Tĩnh:

- Ngộ Tĩnh, giúp ta kéo Nguyên Phách trở về.

Sa Ngộ Tĩnh gật đầu, lúc này liền bay về phía Lý Nguyên Phách.

Du Phượng Hoàng và Bạch Mãnh Hổ ngẩn người. Lý Nguyên Phách cuồng bạo như vậy không ngờ có thể bị tên đại hán khôi ngô này kéo trở về. Chẳng phải là nói hắn còn mạnh hơn Lý Nguyên Phách hay sao?

Lúc này, một pháp lực màu vàng cuốn lên phong vân từ trong bụi bặm cuồn cuộn bạo phát lên. Chỉ thấy Chu Lương giống như một bức tượng chiến thần chậm rãi từ trong bụi bặm đi ra. Đôi mắt hắn xuất hiện ánh sáng màu vàng, nhìn chằm chằm vào Lý Nguyên Phách.

Ta ngất!

Hoả nhãn kim tinh?

Tần Quân trợn tròn hai mắt, vẻ mặt hiếu kỳ nhìn chằm chằm vào Chu Lương đang từ từ bay lên.

- Dám gây sự ở Hoàng Đô, cho dù các ngươi vốn là người bị hại, cũng phải bị trừng phạt!

Chu Lương trầm giọng quát. Khí thế Địa Tiên Cảnh tầng tám hoàn toàn biểu hiện ra ngoài, đè ép xuống. Các lầu các ầm ầm sụp đổ. Cuồng phong tàn sát bừa bãi, cuốn lên bụi bặm cuồn cuộn.

Vừa dứt lời, hắn liền cầm theo phương thiên họa kích phóng về phía Lý Nguyên Phách ở trên bầu trời đang ngông cuồng tự cao tự đại.

Lý Nguyên Phách nhìn thấy được hắn lao tới, không lùi mà tiến lên. Lúc này Lý Nguyên Phách lao về phía Chu Lương.

Hai người va chạm vào nhau giống như hỏa tinh đụng địa cầu, tiếng nổ lớn đinh tai nhức óc vang lên. Sóng công kích với mắt thường có thể thấy được dâng lên cuồng phong, cuốn về phía bốn phương tám hướng, dẫn tới phía dưới đường rơi vào trong tình trạng hỗn loạn.

Một giây tiếp theo, Lý Nguyên Phách bay ngược về phía trước, khóe miệng tràn ra máu tươi. Rõ ràng hắn bị Chu Lương đánh cho tổn thương.

- Đại tướng quân! Giết chết hắn!

Phía xa La Thao Sa gầm hét lên, âm thanh điên cuồng, dường như có mối thù không đội trời chung cùng Lý Nguyên Phách.

Chu Lương không cần hắn nói, đã bắt đầu hành động. Hai tay nắm phương thiên họa kích bất chợt xông lên, muốn cho Lý Nguyên Phách một đòn kết thúc.

Thân thể Lý Nguyên Phách còn chưa ổn định, Chu Lương cũng đã tới gần người. Nếu như bị phương thiên họa kích của hắn đâm trúng, Lý Nguyên Phách mặc dù không chết cũng phải trọng thương.

Trong chớp mắt, một thân ảnh khôi ngô xuất hiện ở Lý trước mặt Nguyên Phách.

Vút.

Một tiếng vang lên. Hắn một tay tiếp được cán phương thiên họa kích của Chu Lương. Lực lượng vô cùng cường đại khiến cho Chu Lương không có cách nào nhúc nhích. Trên mặt hắn lộ ra vẻ kinh hãi.

Người tới thình lình là Sa Ngộ Tĩnh!

- Không nên quá đáng quá!

Sa Ngộ Tĩnh nhìn chằm chằm vào Chu Lương trầm giọng nói. Chu Lương tức giận đến mức thiếu chút nữa thổ huyết.

Rốt cuộc là ai quá đáng?

Bởi vì Lý Nguyên Phách hủy đi đâu chỉ một con đường.Thậm chí còn có người vô tội chết đi.

Bất kể có phải là đệ tử của Thần Kiếm Đường ỷ thế hiếp người hay không, Chu Lương hiện tại cũng không thể để cho Lý Nguyên Phách rời đi. Bằng không uy nghiêm của hoàng triều đặt ở đâu?

Nghĩ tới đây, Chu Lương bỗng nhiên một chân đá về phía cổ của Sa Ngộ Tĩnh. Vậy mà Sa Ngộ Tĩnh cầm cán họa kích tay phải tùy ý vung liền ném hắn đi ra ngoài. Hắn giống như diều đứt dây, trong khoảnh khắc liền bay ra mấy trăm thước.

Thực lực chênh lệch liền phân cao thấp!

- Điện hạ bảo ngươi ngừng tay.

Sa Ngộ Tĩnh quay đầu hướng về phía Lý Nguyên Phách đang lộ vẻ dữ tợn, nói. Lời này vừa nói ra, Lý sát ý trong mắt Nguyên Phách nhất thời giống như nước thủy triều lui lại. Lông vàng và biến hóa quỷ dị trên mặt hắn cũng nhanh chóng thoái hóa, rất nhanh liền khôi phục lại trạng thái bình thường.

Thấy vậy, Sa Ngộ Tĩnh âm thầm kinh ngạc. Hắn tất nhiên có thể cảm giác được trong cơ thể Lý Nguyên Phách cất giấu một khí tức ngay cả hắn, nhịp tim cũng có chút đập nhanh.

Không nghĩ tới hai chữ điện hạ liền khiến cho hắn yên tĩnh trở lại.

Điện hạ rốt cuộc rót cho hắn thuốc mê gì vậy?

Ngay lập tức Sa Ngộ Tĩnh mang theo Lý Nguyên Phách bay về phía mặt đất. Lúc này, thân hình Chu Lương ổn định trên không trung. Hắn cắn răng quát:

- Đám những lão gia hỏa các ngươi còn muốn xem trò tới khi nào?

Vừa dứt lời, những cường giả ở phía xa quan sát cuộc chiến liền bay tới. Mỗi người khí thế giống như cầu vồng, không kém hơn so với La Thao Sa chút nào. Thậm chí còn mạnh hơn.

- Chà chà, Thần Kiếm Đường gây ra cục diện rối rắm còn muốn chúng ta tới thu?

Một nam tử tuấn mỹ tóc bạc cười tà nói. Toàn thân hắn mặc trang phục màu đen đẹp đẽ quý giá, tất nhiên sinh ra một khí phách. Nhất là phối hợp với nụ cười của hắn, khiến người ta một loại cảm giác miệt thị muôn dân trăm họ.

- Ngạo Vô Kiếm, Thương Vân Tông các ngươi chẳng lẽ không xem như là một thành viên của hoàng triều sao? Chúng ta chắc hẳn là cùng chung mối thù!

La Thao Sa cắn răng nói, trong đáy mắt hiện lên một tia sợ hãi.

Thương Vân Tông, một trong bảy đại tông môn của hoàng triều Nam Trác, tông chủ Ngạo Vô Kiếm, ba trăm năm trước từng đứng đầu Nhân Bảng.

Đối mặt với lời chất vấn của La Thao Sa, Ngạo Vô Kiếm không để ý tới. Ngược lại hắn hăng hái bừng bừng nhìn đám người Tần Quân phía dưới.

Các cường giả còn lại cũng vậy. Điều này khiến cho La Thao Sa vừa xấu hổ vừa tức giận.

Đợi sau khi Sa Ngộ Tĩnh và Lý Nguyên Phách hạ xuống, Tần Quân nhún vai cười nói:

- Chúng ta đi thôi!

Việc đã đến nước này, vũ hội Tiềm Long hắn nhất định là không tham gia được. Cho nên còn không bằng đi thật tiêu sái!

Mọi người tất nhiên không có ý kiến.

Bạch Mãnh Hổ phục hồi lại tinh thần, trên mặt lộ ra vẻ phấn khởi. Đi theo đám người Tần Quân, bọn họ Bạch Hổ Môn lo gì không hưng thịnh trở lại?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.