Chân mày Chu Lương nhíu lại, thân hình lóe lên. Trong chớp mắt hắn lại đi tới phía sau Lý Nguyên Phách, tay phải thành đao bổ vào gáy Lý Nguyên Phách. Một tiếng động vang lên, Lý Nguyên Phách trực tiếp giống như thiên thạch rơi xuống, tốc độ nhanh không thể tưởng tượng nổi. Có thể thấy được lực lượng của Chu Lương mạnh tới mức nào.
Ầm...
Lý Nguyên Phách rơi xuống trên một lầu các cao bảy tám thước, trực tiếp đập sụp nó.
Tần Quân thấy vậy, không khỏi nhíu mày, Thật không nghĩ tới Chu Lương mạnh như vậy. Vừa ra tay liền trong giây lát, đánh thất Lý Nguyên Phách.
Bạch Mãnh Hổ lại vô cùng khẩn trương, trong mắt đều là sự tuyệt vọng. Lẽ nào ngày hôm nay hắn thật sự khó thoát khỏi cái chết?
- Cần ta ra tay không?
Sa Ngộ Tĩnh híp mắt hỏi. Vốn vẻ bên ngoài cuồng dã, hắn vừa mở miệng liền thu hút sự chú ý của mọi người.
Tần Quân lắc đầu cười:
- Nói đùa. Loại gia hỏa này sao cần ngươi ra tay?
Lý Nguyên Phách cũng biết biến thân!
Chim đại bàng cánh vàng ở trong Tây Du Ký lại là tồn tại giống như ma vương. Ở trong các loại truyền thuyết cũng cực kỳ mạnh mẽ. Làm sao có thể bại bởi con kiến hôi Địa Tiên Cảnh tầng tám?
Bất tri bất giác, Tần Quân không ngờ đã có phần không để Địa Tiên Cảnh vào trong mắt. Đương nhiên cường giả Địa Tiên Cảnh nhà mình hắn vẫn đối xử giống như bảo bối.
Chu Lương và La Thao Sa cũng nhanh chóng hạ xuống. Chỉ thấy La Thao Sa chỉ vào Tần Quân trách mắng nói:
- Đại tướng quân, chính là tiểu tử này chỉ thị Lý Nguyên Phách giết ái đồ của ta!
Lý Nguyên Phách?
Chu Lương khẽ nhíu mày, trong lòng kinh ngạc. Lần đầu tiên hắn nhìn thấy Lý Nguyên Phách lại đang hiếu kỳ, đây là vị yêu nghiệt nào, trẻ tuổi như vậy liền có thể có thực lực này.
Nghĩ tới đây, hắn không khỏi nhìn về phía Tần Quân. Gần đây Tần Quân và Lý Nguyên Phách ở Hoàng Đô danh tiếng cũng không nhỏ. Ngay cả Phỉ Ngọc Thụ cũng từng đề cập qua với hắn. Hai người đều là thiên tài trăm năm khó gặp.
- Lão già không biết xấu hổ kia! Con trai ngươi ở bên đường chèn ép bách tính, mạnh mẽ cướp dân nữ. Ta đi ra ngăn lại, hắn muốn giết ta, ta còn có thể không đánh trả sao?
Tần Quân vận đủ linh lực mở miệng mắng to. Mọi người trong phạm vi vài đường phố có thể nghe rõ lời của hắn.
- Ta cũng không có Thần Kiếm Đường làm hậu thuẫn. Dáng vẻ này của các ngươi, muốn làm cái gì thì làm cái đó, còn lấy thánh thượng làm danh nghĩa, ta khiếp sợ đến mức thiếu chút nữa cũng khóc đây!
Tần Quân giả vờ phẫn nộ quát lớn, biến mình tạo thành nhân vật vô cùng ủy khuất, khiến người ta nghe lại đau lòng.
Hắn cố ý để cho Chu Lương phát sinh phản cảm đối với Thần Kiếm Đường, sau đó báo lại cho thánh thượng, khiến Thần Kiếm Đường buồn nôn!
Quả nhiên, Chu Lương vừa nghe, mặt nhất thời đen lại. Ánh mắt hắn liếc nhìn về phía La Thao Sa, thấy được gương mặt người này đầy mồ hôi lạnh, liền biết sợ rằng có chút sự thật. Hành vi bá đạo của Thần Kiếm Đường ở Hoàng Đô, hắn đã sớm nghe nói qua. Nhưng ngại vì Thần Kiếm Đường do thánh thượng quản lý, hắn không thể nhúng tay vào.
Mặt khác, ái đồ thế nào lại biến thành con trai?
- Đại tướng quân, ngươi cũng đừng tin hắn. Hắn đến từ vương quốc, phẩm tính thấp kém, nói năng bậy bạ!
La Thao Sa vội vàng giải thích.
- Ngươi nói vậy là có ý gì? Chúng ta những người đến từ vương quốc phẩm tính lại thấp kém? Ngươi rất quen thuộc với ta sao? Làm sao ngươi biết được phẩm tính của ta? Hau nói ngươi coi thường những người ở vương quốc như chúng ta?
Tần Quân kích động giống như con mèo tức giận dựng lông, bi thương căm phẫn quát lớn. Những tu sĩ cũng đến từ vương quốc vừa nghe được những lời này nhất thời phát sinh cộng hưởng.
Từ sau khi tiến vào hoàng triều Nam Trác, bọn họ ít nhiều cũng gặp phải sự kỳ thị. Bây giờ nghe được Tần Quân nói ra sự không cam lòng trong lòng bọn họ, nhất thời bọn họ đều tán thành theo.
- Đúng vậy, đều là người, dựa vào cái gì các ngươi có thể hạ thấp chúng ta đi như vậy!
- Còn nói là chính đạo, dụng tâm như vậy sợ rằng ngay cả tà môn ma đạo cũng không bằng.
- Thần Kiếm Đường sợ là nhập tà rồi.
- Nam Vực cũng không chỉ có một hoàng triều. Chúng ta cũng không phải nhất định đầu nhập vào hoàng triều Nam Trác!
Nghe tiếng dân chúng oán thán, lửa giận trong mắt Chu Lương càng thêm nồng đậm. Sắc mặt La Thao Sa lại càng ngày càng khó coi.
Ầm một tiếng!
Đúng lúc này, Lý Nguyên Phách bỗng nhiên từ trong đống đổ nát bay ra. Một khí tức hung bạo ngập trời bạo phát ra. Tất cả mọi người cả kinh quay đầu nhìn lại, chỉ thấy trong tay Lý Nguyên Phách cầm hai cái chùy giống như yêu ma, trên mặt đầy lông vàng, miệng mũi mơ hồ có lột xác thành tư thế mỏ, thoạt nhìn vô cùng kinh người.
Pháp lực bạo phát, khí thế của hắn lấy tốc độ tăng vọt khiến cho La Thao Sa nghẹn họng nhìn trân trối.
- Ta phải xé nát ngươi!
Lý Nguyên Phách điên cuồng hét lên một tiếng, liền phóng về phía Chu Lương, Chu Lương cả kinh vội vàng lấy ra một thanh phương thiên họa kích, theo bản năng vung về phía Lý Nguyên Phách.
Một tiếng động nổ lớn kinh thiên vang lên!
Chấn động tới mức không ít người tu vi yếu kém, màng tai đau đớn. Điều càng làm cho ngườita khó có thể tin nổi chính là Chu Lương lại bị Lý Nguyên Phách một chùy đập bay, trực tiếp rơi qua từng đỉnh lầu các, khiến bụi bặm cuồn cuộn bay lên.
- Lợi hại như vậy sao?
Khóe miệng Tần Quân nhất thời co rút. Mới vừa rồi, nhìn đến thần sắc của Chu Lương, rõ ràng có cơ hội chuyển cơ. Nhưng bị Lý Nguyên Phách đập một phát như thế, khả năng xoay chuyển tình thế thật sự khó khăn.
Đám người Lý Bạch, Đát Kỷ nhìn thấy cảnh tượng như vậy, không khỏi trầm mặc. Bạch Mãnh Hổ lại há hốc mồm, hồi lâu không có cách nào khép lại được.
- Tu vi của tiểu tử này thế nào lại tăng vọt được nhanh như vậy...
La Thao Sa thấy phía sau lưng mình đổ mồ hôi lạnh. Thời khắc này, chỉ riêng khí tức của Lý Nguyên Phách đã đủ để khiến cho hắn run sợ, càng chưa nói tới chiến đấu.
Lúc này, Lý Nguyên Phách chợt quay đầu lại nhìn về phía hắn, đôi mắt màu đỏ như máu tràn ngập ngập trời sát ý.
Vừa nhìn thấy trái tim La Thao Sa liền đập nhanh. Hắn theo bản năng liền muốn xoay người chạy trốn.
Hoắc...
Lý Nguyên Phách ném Kim Bằng Thần Chùy cầm trong tay phải ra. Chùy lớn nặng vạn cân xé rách không khí, lấy tốc độ mắt thường khó có thể nắm bắt được, đập về phía La Thao Sa.
Ầm!
La Thao Sa không kịp né tránh bị Kim Bằng Thần Chùy trực tiếp đập trúng lưng. Một chùy này đập đến hắn thổ huyết. Hắn chỉ cảm thấy xương cốt toàn thân giống như vỡ nát. Nhưng hắn tốt xấu gì cũng là cường giả Địa Tiên Cảnh, tất nhiên sẽ không giống như La Hàn trực tiếp bạo thể mà chết.