Thánh Nhân biến thành!
Cơ Bất Bại thì thào:
- Mới mấy ngàn năm ngắn ngủi thương thế y vậy mà đã khỏi hẳn, dường như còn mạnh hơn xưa. Xem ra lần bạo loạn này có liên quan với y.
Lời vừa nói ra, ai nấy đều kinh!
Chẳng lẽ đối phương chính là Trấn thủ giả trong lời Cơ Bất Bại?
Kẻ mạnh nhất trong Thời Không Tuyệt Địa?
Phía sau, mấy trăm vạn thậm chí càng nhiều hung vật phô thiên cái địa đánh úp lại, rậm rạp, căn bản không đếm được.
Phía trước, có người mạnh nhất Thời Không Tuyệt Địa đang đợi.
Chẳng khác nào tử cục!
Cơ Bất Bại quay đầu cười, chỉ là nụ cười ấy lạnh như băng, nói:
- Xem ra thật sự phải huyết chiến một trận, các ngươi tự giải quyết cho tốt!
Bùm!
Rồng đen cao hơn mười vạn trượng tựa như gió lốc đánh tới, sóng gió cuồn cuộn nổi lên giống như cả trời đất đều bị nó đánh tan.
Đối mặt với thế tới rào rạt của kẻ thù, Cơ Bất Bại bước chậm trên hư không, lửa cháy quấn quanh mình, hóa thành Cực Viêm Ma Thần.
Cơ Bất Bại đấm ra một quyền, quyền phong mạnh mẽ xé nát tất cả hung vật cản phía trước hình thành một quyền ảnh cao hơn mười vạn trượng đánh về phía con rồng đen.
Trong phút chốc, đất rung núi chuyển, nửa bầu trời đều bị quyền phong xé rách. Con rồng đen bị một quyền ấy của Cơ Bất Bại đánh đến lắc lư như ánh nên trước gió, giống như tùy thời đều có thể vỡ tan.
Cùng lúc đó, vô số hung vật mạnh mẽ từ bốn phương tám hướng xông tới, yếu nhất tu vi cũng tới Đại La cảnh.
Đám người Tần Quân nhanh chóng thi triển thần thông toàn lực tác chiến.
Chúc Dung hóa thân cao vạn trượng, lửa cháy hừng hực thiêu đốt vòm trời, tư thái Hỏa Thần lộ rõ giữa thiên địa.
Huyền Đô tế xuất ra Hỏa Huyền Kiếm hóa thành hàng vạn hàng ngàn thanh kiếm huyền phù giữa hư không tạo thành hình bát quái. Tay phải Huyền Đô khẽ đẩy, kiếm trận bát quái đánh về phía trước cắn nát vô số hung vật.
Phục Hy lấy Phượng Hoàng Cầm ra, cầm huyền dao động, vô số lưỡi đao bay đi. Hiện nay tu vi Phục Hy đã đạt tới Bán Thánh, chỉ cách Thánh Nhân một bước xa, lực công kích của thần thông mạnh tới biến thái, cho dù là Nhập Thánh cũng chịu không nổi một đòn của Phục Hy.
Đế Tuấn cầm Hà Đồ Lạc Thư trong tay, hai kiện pháp bảo hòa làm một nở rộ quang mang sáng ngời khiến các hung vật kêu thảm thiết, không dám tới gần.
Tần Quân thi triển Đại Chu Thiên Kích Tinh Thần Chưởng đại khai đại hợp, dưới Nhập Thánh không ai có thể địch.
Tần Lăng Mệnh thì thi triển kiếm pháp. Dù y không bằng Huyền Đô nhưng có thể giải quyết một số lâu la.
Bọn họ tựa lưng vào nhau, vì bọn họ phải đợi Cơ Bất Bại giải quyết xong Trấn thủ giả.
Nếu bọn họ theo sau Cơ Bất Bại rất có thể sẽ bị ảnh hưởng của trận chiến Thánh Nhân nghiền nát.
- Rống!
- Ta muốn xé nát các ngươi!
- A! Ta hận! Ta oán! Ta muốn giết hết người trong thiên hạ!
…
Hung vật các tộc gầm gừ đánh úp lại, nếu không thể giết chết chúng thì chúng sẽ còn tiếp tục xông tới, hung tàn vô cùng khiến trái tim phát lạnh.
Bùm một tiếng!
Cuối đường chân trời truyền đến lốc xoáy diệt thế đem mấy trăm vạn hung vật cuốn đi.
Đế Tuấn, Phục Hy, Huyền Đô dùng pháp lực vô thượng bảo vệ Tần Quân và Tần Lăng Mệnh.
- Cực Viêm Ma Thần! Ngươi dám đại nghịch bất đạo, mưu toan nghịch chuyển trật tự trong Thời Không Tuyệt Địa nhất định sẽ vạn kiếp bất phục!
Tiếng rống giận dữ thiên địa kinh quỷ thần khiếp của Trấn thủ giả vang lên khiến Tần Quân suýt chút nữa ù cả tai.
Hắc vụ từ cuối đường chân trời bốc lên ngập trời, một thân ảnh khôi ngô bay tới. Làn da đỏ sậm, trên đầu có sừng, đúng là Trấn thủ giả của giới diện này.
Cơ Bất Bại hóa thành Cực Viêm Ma Thần khí thế cũng không thua kém, thậm chí càng mạnh. Lửa cháy phừng phừng trên người Cơ Bất Bại vô cùng cuồng bạo, lúc gã phi hành không gian chung quanh cũng chấn động theo.
Hai Thánh Nhân sắp va chạm với nhau, cảm giác áp bách tựa thiên uy tàn sát khắp giới diện khiến tất cả sinh linh như bị nuí đè.
Tần Quân lẩm bẩm:
- Đó là Trấn thủ giả sao…
Xem ra muốn chưởng khống Thời Không Tuyệt Địa khó hơn hắn tưởng nhiều.
Bùm!
Cơ Bất Bại cùng Trấn thủ giả đụng vào nhau như Sao Hỏa đụng Trái Đất, xung lực cuồng bạo khiến mặt đất lay động kịch liệt, vô số bạch cốt bị đánh bay.
Hai người quyền cước cùng thêm, động tác nhanh tới mức Bán Thánh cũng không thể thấy rõ.
Tiếng nổ mạnh đinh tai nhức óc vang lên liên tiếp khiến người nghe choáng váng.
Không gian chung quanh Cơ Bất Bại và Trấn thủ giả không ngừng bị xé rách tạo nên những cái khe, bên trong là hư vô tối đen, chung quanh huyền lôi chập chờn.
Lửa cháy cùng hắc khí khiến thiên địa như chia làm hai nửa, xung đột với nhau như lửa và nước.
Đám người Tần Quân cả kinh vội lui về sau, uy áp khi Thánh Nhân chiến đấu mạnh mẽ quá mức tưởng tượng.
Một đường bay đi chém giết hung vật ven đừơng, đám người Tần Quân sau khi cách trận chiến của Cơ Bất Bại và Trấn thủ giả hơn vạn ức dặm mới cảm thấy dễ chịu một chút.
Phục Hy vừa đánh Phượng Hoàng Cầm vừa xem cuộc chiến.
Phục Hy thì thào lẩm bẩm:
- Đây là Thánh Nhân sao?
Kiếp trước Phục Hy cũng được Thánh Nhân chỉ điểm qua, muội muội Nữ Oa của Phục Hy chính là Thánh Nhân.
Nhưng Nữ Oa là Công đức thành thánh, nàng không có kinh nghiệm về lấy lực chứng đạo chút nào.
Bây giờ thấy trận đại chiến của Cơ Bất Bại và Trấn thủ giả khiến Phục Hy cảm thấy gông xiềng mơ hồ trước nay trên người y bị phá vỡ.
- Cái gì gọi là thánh đạo... Vạn kiếp bất tử? Vạn kiếp bất diệt? Vẫn là pháp lực mãi mãi trường tồn, ý chí trọn đời bất diệt?
- Pháp tắc không gian…. Quy luật thời gian… Thiên đạo sao có….
Phục Hy lâm vào trạng thái huyền ảo.
Hai tay Phục Hy không hề dừng ngược lại đánh đàn càng nhanh, khí thế quanh thân cũng bắt đầu tăng vọt khiến Đế Tuấn, Chúc Dung, Huyền Đô không khỏi ghét mắt.
Tần Quân cũng nhận thấy chút manh mối, hắn quay đầu lại nhìn.
Chỉ thấy Phục Hy đang nhắm hai mắt, miệng lẩm bẩm gì không rõ, khí trắng thần bí uốn lượn quanh thân.
Vù vù….
Linh khí từ bốn phương tám hướng tụ tới, những hung vật xông tới đều bị cầm khí chém nát tạo ra một khu vực an toàn chung quanh đám người Tần Quân khiến bọn họ cũng không cần ra tay.
Đế Tuấn kinh ngạc hô:
- Đây… Y đang muốn thành Thánh?
Kiếp trước Đế Tuấn luôn nhìn xuống Phục Hy, sau khi Nữ Oa thành Thánh y mới khách khí chút với Phục Hy.
Không nghĩ tới kiếp này Phục Hy cũng muốn thành Thánh, điều này khiến tâm trạng Đế Tuấn vừa vui vừa buồn.
Vui là Phục Hy thành Thánh hy vọng sống sót của bọn họ sẽ lớn hơn, buồn là y bị Phục Hy vượt qua rồi.
Tần Quân thì cảm thấy kinh hỉ.&