Quy tắc Thời Không Tuyệt Địa rốt cục là thứ gì? Có linh hay không? Những câu hỏi đó khiến người suy ngẫm đều sởn gai ốc hết hồn.
Nếu Thời Không Tuyệt Địa có linh, mà linh này luôn luôn rình rập bọn họ vậy cũng thật đáng sợ.
Ngay cả Cơ Bất Bại cũng luôn nhíu mày.
Thân là Thánh Nhân Cơ Bất Bại có thể cảm nhận được những hung vật mạnh mẽ của tất cả các giới diện đang tụ tập về hướng bọn họ, tốc độ đều rất nhanh.
Cơ Bất Bại nghi hoặc tự hỏi:
- Rốt cuộc xảy ra chuyện gì, trước kia đều chưa hề xuất hiện bạo động như thế…
Ánh mắt Cơ Bất Bại chuyển về hướng Phục Hy, lập tức nghĩ tới điều gì đó, vẻ mặt gã liền trở nên quái dị.
- Chẳng lẽ vì y sắp thành Thánh?
- Thời Không Tuyệt Địa dễ dàng tha thứ chuyện ta thành Thánh nhưng sẽ không dễ dàng tha thứ kẻ thứ hai!
Suy đoán này xuất hiện khiến vẻ mặt Cơ Bất Bại càng khó nhìn.
Cơ Bất Bại còn nhớ rõ thiên kiếp khi gã đột phá Thánh Nhân. Chẳng lẽ lại muốn lặp lại một lần?
Hơn nữa bây giờ còn bị tất cả hung vật trong Thời Không Tuyệt Địa đuổi giết?
Rất nhanh, dưới sự bảo vệ của Cơ Bất Bại đoàn người chui vào trong một quang động, biến mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi.
Lại mở mắt, đập vào mắt Tần Quân là xương trắng vô tận trải khắp mặt đất, giống như hải dương màu trắng khiến da đầu người run lên.
- Rống!
- Ngao ô!
- Giết giết giết!
Lúc này, trong vô số quang động phía trên đám mây bay ra vô số hung vật sát khi tận trời.
Có Yêu Vương Yêu tộc, có tu sĩ Nhân tộc, cũng có các sinh linh chủng tộc khác. Ánh mắt bọn họ đều đỏ, không hề lý trí chỉ nghĩ giết chóc.
Bọn họ vừa nhìn thấy đám người Tần Quân liền điên cuồng tranh nhau vọt tới, khí thế gộp cùng một chỗ giống như trời sập.
Cơ Bất Bại hừ lạnh một tiếng, vung tay áo phải lên, ngàn vạn hung vật trong nháy mắt liền hồn phi phách tán.
Hung vật cực mạnh trong số đó tu vi đã đạt tới Nhập Thánh cảnh viên mãn.
Cơ Bất Bại trầm giọng nói:
- Đi! Không thể ở lâu!
Nói xong Cơ Bất Bại liền lao xuống dưới.
Đám người Tần Quân không dám thả lỏng theo sát phía sau.
Bọn họ mới vừa bay ra đám mây, vô số hung vật giống như đàn ong từ trong các quang động trào ra. Bọn họ đánh tan biển mây, dữ tợn thô bạo, đằng đằng sát khí.
Bị ác oán khí nhiễm sâu, chúng gầm gừ, thanh âm chấn động toàn giới diện.
Oanh! Oanh! Oanh...
Từng thân ảnh lao ra từ trong biển xương bên dưới, kẻ nào cũng tản ra khí tức khủng bố tuyệt luân.
Trong quang cảnh trời đất tối đen, ánh mắt đỏ tươi của chúng giống như những chiếc đèn lồng khiến lòng người ta nhún lạnh.
Đám người Tần Quân thấy mà lạnh cả người.
Đế Tuấn thì thào:
- Thời Không Tuyệt Địa… Luyện ngục…
Mặc dù Đế Tuấn đã Hiển Thánh cảnh viên mãn nhưng khi cảm nhận sát khi bao phủ bầu trời như thế cũng không khỏi trở nên khẩn trương.
Phía trên mặt đất tràn đầy thân ảnh hung vật các tộc, khí tức của chúng không có một ai thấp hơn Đại La cảnh, thậm chí không thiếu tu vi tới Hiển Thánh cảnh.
Trên đỉnh đầu đám người Tần Quân, số lượng hung vật càng khiến bọn họ dựng tóc gáy hơn.
Nhìn khắp bốn phương tám hướng, tất cả đều là bóng dáng hung vật đánh tới, giống như chúng muốn vây quanh bọn họ, khiến bọn họ không còn chỗ trốn.
Tần Quân trầm giọng nói:
- Chuẩn bị chiến đấu!
Khi Tần Quân nói chuyện, Cực Đạo Viêm Hỏa từ trong cơ thể hắn tràn ra, bám vào toàn thân lập tức hóa thành Cực Viêm Ma Thần.
Tần Lăng Mệnh xuất ra bảo kiếm của mình, Huyền Đô xuất ra Hỏa Huyền Kiếm, Chúc Dung biến thành chân thân Tổ Vu, Phục Hy xuất ra Phượng Hoàng Cầm, Đế Tuấn thì xuất ra Hà Đồ Lạc Thư.
Qua nhiều năm giao tiếp, Phục Hy cuối cùng đã đem Hà Đồ Lạc Thư trả cho Đế Tuấn. Dù sao đây cũng là xen pháp bảo của Đế Tuấn, chỉ có Đế Tuấn mới có thể phát huy ra uy lực lớn nhất của nó.
Ý tốt của Phục Hy khiến mức độ trung thành của Đế Tuấn tăng vọt hơn hai mươi điểm. Hơn nữa thêm sự chỉ bảo nhắc nhở của Cơ Bất Bại trong thời gian qua khiến mức độ trung thành của Đế Tuấn đã vượt qua tám mươi. Nếu không gặp phải Đông Hoàng Thái Nhất, Đế Tuấn sẽ không phản bội Tần Quân.
Cơ Bất Bại bốc phát ra khí thế của mình, khí tức Thánh Nhân khiến hung vật các phương đang đánh úp lại đều hóa thành tro bụi.
Một hô hấp ngắn ngủi, Cơ Bất Bại đã giây giết hơn mười vạn hung vật, hình ảnh vô cùng đồ sộ, mưa máu tràn ngập bầu trời, ngay cả Đế Tuấn, Phục Hy thấy đều trợn mắt.
Chỉ dựa vào khí thế, đa số hung vật tu vi dưới Nhập Thánh đều hồn phi phách tán trong nháy mắt.
Đây là thực lực Thánh Nhân sao?
Cơ Bất Bại nhe răng cười nói:
- Muốn chặn đường lão tử, các ngươi chán sống sao?
Vừa nói Cơ Bất Bại vừa bay về hương bắc, đám người Tần Quân theo sát sau gã. Tốc độ đoàn người rất nhanh, chớp mắt đã biến mất phía cuối chân trời.
Các hung vật cũng không biết sợ hãi, chỉ cần không chết chúng sẽ tử chiến đến cùng.
Hung vật không ngừng từ trong vô số quang động phía trên biển mây bay ra, sau đó gầm gừ đuổi theo đoàn người Tần Quân.
- Chết….
Phía trước bỗng nhiên xuất hiện một thân ảnh mặc quần áo nhuốm máu, thân hình khôi ngô như núi nhỏ, trên tay cầm một cây búa lớn khủng bố.
Gã thả người nhảy, bay qua mấy trăm dặm rồi vung búa đánh tới!
Đế Tuấn hừ lạnh một tiếng, tay phải vung ra, Thái Dương Chân Hoa ngưng tụ thành một bàn tay lửa thật lớn phóng tới.
Bùm!
Nam tử cầm búa kia bị đánh bay, máu văng đầy trời.
Huyền Đô vẻ mặt ngưng trọng lẩm bẩm:
- Hiển Thánh cảnh sơ kỳ…
Huyền Đô có thể cảm nhận được có rất nhiều khí tức hơn xa nam tử kia đang đánh úp lại.
Gã chưa bao giờ lâm vào cảnh nguy nan như thế.
Vô số quái vật chỉ biết giết chóc điên cuồng đánh về hướng bọn họ, điều này khiến Huyền Đô nhớ tới cảnh tượng lúc Long Hán Sơ Kiếp.
Nghe nói Ma Tổ La Hầu năm đó âm thầm tính kế khiến ba tộc Long, Phượng, Kỳ Lân chém giết lẫn nhau. Trận chiến lan khắp đại địa Hồng Hoang,tất cả sinh linh đều chém giết đến mất đi lý trí, cuối cùng ba tộc suy tàn mất đi tư cách tranh đoạt chủ nhân thiên địa.
Dù Huyền Đô không trải qua Long Hán sơ kiếp nhưng cảnh tượng trước mắt đã khiến gã vô cùng khẩn trương.
Ầm ầm ầm!
Phương xa bỗng nhiên có một cỗ hắc khí phóng lên cao, hóa thành một con rồng đen khí thế bàng bạc cao hơn mười vạn trượng. Nếu tính bằng thước vậy nó dài hơn hai trăm vạn thước, vô cùng kinh người.
Đôi mắt đỏ tươi kia của nó giống như núi Thái Sơn nhìn chăm chăm đám người Tần Quân từ trong mây mù khiến Tần Lăng Mệnh nuốt nước bọt.
Ngay cả Tần Quân cũng bị dọa.
Khí tức con rồng đen này phát ra hơn xa khí tức trận chiến của Tần Tiên Lục Thần với Dương Bắc Minh tỏa ra khi ấy.