Thấy Phục Hy nghiền áp Tây Môn Thanh Cương, vô số sinh linh đứng trước quầng sáng màu tím trợn mắt, đám thần tiên ngoài thành cũng há hốc mồm.
Đây chính là Tây Môn Thanh Cương!
Đình chủ Đạo Thương Đình!
- Chậc, người này rốt cuộc là ai? Thế nhưng tự xưng là Thiên Hoàng!
- Chẳng lẽ y là cường giả tinh vực khác? Tiên Tôn vì bị kẻ thù tập kích nên mới thúc dục Tử Cực Thái Hoa Trận?
- Mạnh quá…
- Pháp bảo đó là gì? Chẳng lẽ là tiên thiên chí bảo?
- Tây Môn Thanh Cương nguy rồi, Tiên Tôn không tính toán cứu đồ đệ mình sao?
Tiếng nghị luận liên tiếp vang lên, Phục Hy một tay nâng Phượng Hoàng Cầm dọc theo quầng sáng màu tím đuổi giết Tây Môn Thanh Cương. Từng đạo lưỡi đao bằng pháp lực bay ra chém vào trên người gã khiến Tây Môn Thanh Cương ý thức hoảng hốt dọc theo quầng sáng màu tím chạy vòng.
Bên kia, Phong Oa, An Như Mệnh, Nam Tố Tiên Tử còn có hai vị cường giả Nhập Thánh vây công Hỗn Độn Ma Thai, còn những người tu vi Đại La Thủy Tiên đều đứng ở xa thi triển pháp thuật.
Nhưng mà Hỗn Độn Ma Thai lại trở nên càng ngày càng mạnh, các loại thần thông hạ bút thành văn!
Thần thông thuấn di khiến nó dễ dàng ứng đối đám kẻ địch đông đảo, hai tay còn sẽ thi triển ra ngũ hành thần thông. Pháp thuật nện vào người nó đều bị nó hấp thu biến thành của mình.
Phong Oa tức giận mắng:
- Tên này rốt cục có bao nhiêu thần thông?
Nghĩ lại nó khi trước còn từng ăn thịt của Hỗn Độn Ma Thai, Phong Oa liền không rét mà run.
Thứ này ăn sẽ không trúng độc chứ?
Các cường giả Nhập Thánh cảnh còn lại cũng vô cùng khẩn trương, tùy thời phòng bị Hỗn Độn Ma Thai thuấn di đến bên cạnh. Lực lượng Hỗn Độn Ma Thai rất mạnh, dù không mạnh bằng Phong Oa nhưng vẫn khiến bọn họ không chịu nổi.
Tay Nam Tố Tiên Tử nắm một thanh trường kiếm như bằng bạch cốt. Mũi kiếm xẹt qua trời cao vô số bóng kiếm gào thét chém xuống, đáng tiếc Hỗn Độn Ma Thai không hề né tránh mà cứng rắn chống đỡ rồi đem pháp lực của Nam Tố Tiên Tử hút vào trong cơ thể.
Tiếng xé gió truyền đến, bốn thanh hắc đao của An Như Mệnh liên tiếp đâm vào lưng Hỗn Độn Ma Thai khiến máu tươi phun ra.
Đau đớn khiến khuôn mặt đen thui của Hỗn Độn Ma Thai càng thêm dữ tợn, huyết văn ngoài thân tựa như sống dậy bắt đầu vặn vẹo.
Hỗn Độn Ma Thai ngửa đầu thét dài:
- Các ngươi... Ta muốn ăn các ngươi... A a a a!
Thanh âm của nó bén bén nhọn, xuyên thấu màng tai khiến linh hồn người nghe cũng phải run rẩy.
Cuồng bạo ma khí bùng nổ, thổi quét toàn bộ Tiên thành khiến các cường giả Nhập Thánh nhanh chóng lui lại, bao gồm Phong Oa.
Từng tòa phế tích bên dưới bị ma khí tách ra, cho dù ở ngoài thành cũng có thể nhìn thấy trụ lớn do ma khí hình thành liên kết thiên địa với nhau.
Triệu Công Minh huyền phù trên không trung nhìn ma khí tận trời đầy hứng thú.
Triệu Công Minh lẩm bẩm nói:
- Thứ này quả thật rất mạnh, nếu để nó trưởng thành ngày sau chắc chắn nguy hiểm.
Mặc dù Hỗn Độn Ma Thai thần thông quảng đại gã vẫn tin mình có thể đánh bại nó.
Oai của Định Hải Châu không phải Nhập Thánh có thể ngăn cản.
Cho dù là Hiển Thánh cảnh sơ kỳ Triệu Công Minh cũng nắm chắc có thể chiến một trận.
Hỗn Độn Ma Thai có mạnh tới mức nào cũng không đột phát được Hiển Thánh.
Bên kia, Tần Quân lấy một thanh trường đao màu xanh ra khỏi trữ vật giới, đúng là Huyền Hư Đao của đại tôn chủ Huyền Hư Môn.
Bên ngoài thanh đao được khảm mười viên bảo thạch màu đen to bằng ngón cái, sát khí dày đặc toát ra từ lưỡi đao giống như có vô số oan hồn đang gầm gừ rên xiết.
Tần Quân cười nói:
- Cường Lương, thanh Huyền Hư Đao này liền tặng cho ngươi.
Vừa nói Tần Quân vừa ném thanh đao cho Cường Lương.
Huyền Hư Đao chính là tiên thiên chí bảo Tần Quân đạt được tại Bách Hùng chi hội khi trước vẫn luôn chưa được hắn sử dụng.
Đao này là pháp bảo cực mạnh của Huyền Hư Môn, Tần Quân vẫn luôn cân nhắc nên đưa cho ai dùng. Bây giờ hắn giao nó cho Cường Lương vừa lúc!
Huyền Hư Đao có thể hấp thu sát khí trong thiên địa mà bản thân Tổ Vu chính là Hung thần chi linh, hai bên phối hợp với nhau không thể nào tốt hơn.
Sau khi tiếp đao, Cường Lương ngẩn người.
Tổ Vu bọn họ không thích sử dụng binh khí , nhất là pháp bảo. Không có pháp lực sử dụng kiểu gì?
Nhưng giây tiếp theo gã liền cảm nhận được sát khí vô tận bên trong Huyền Hư Đao khiến chân mày gã cau lại.
- Đao tốt!
Gã tán thưởng từ tận đáy lòng.
Càng xem Huyền Hư Đao gã lại càng thích.
Đại tôn chủ đã từng cầm Huyền Hư Đao chém bao nhiêu cường giả trong tinh không? Đáng tiếc đối mặt Hỗn Độn Chung, Huyền Hư Đao cũng không thể phá vỡ được vòng ngự của nó.
Không phải do Huyền Hư Đao yếu mà do Hỗn Độn Chung quá mạnh.
Mà Đông Hoàng Thái Nhất lúc ấy vẫn chưa thức tỉnh, tu vi cũng không có đạt đến đỉnh cao nếu không y có thể dựa vào Hỗn Độn Chung giết ngược lại Huyền Hư Thập Nhị Tôn Giả.
Nhưng, dựa vào phòng ngự của Hỗn Độn Chung dù Đông Hoàng Thái Nhất bị Huyền Hư Thập Nhị Tôn Giả vây ẩu cũng không hề bại, thậm chí lông tóc không thiếu sợi nào.
Qua đó có thể thấy sự cường đại của Hỗn Độn Chung.
Tần Quân cười nói:
- Ngươi canh giữ ở bên cạnh trẫm. Bồ Đề, tóm Thương Hoa vào đây cho trẫm.
Tiên thành không thiếu cường giả Nhập Thánh, đưa Huyền Hư Đao cho Cường Lương hắn mới càng an toàn.
Bồ Đề Tổ Sư gật đầu chậm rãi đi về phía trước. Một bước của lão vượt qua cả trăm mét, trong chớp mắt liền biến mất khỏi chỗ rẽ của ngã tư đường.
Lúc này, một đám tu sĩ từ phía sau bay tới, một thiếu nữ áo xanh trong đám đó sau khi nhìn thấy Tần Quân liền ngẩn người nhớ tới chuyện đám người Tần Quân làm với Phong Oa ngày ấy liền đỏ mặt tức giận.
Nhưng khi thấy được cảnh Phong Oa nổi giận đánh Hỗn Độn Ma Thai nàng với các đồng môn đều há hốc mồm.
Không ai nghĩ tới đứa bé lôi thôi ngày ấy chính là Phong Oa trong truyền thuyết.
Lại nghĩ đến chuyện bọn họ trách cứ đám người Tần Quân khi đó nàng liền cảm thấy xấu hổ. Nàng nói với Tần Quân:
- Này, các ngươi theo kịp, chúng ta mang bọn ngươi chạy đi.
Tần Quân cùng Cường Lương nghe tiếng bèn ngẩng đầu nhìn lại, vẻ mặt cả hai đều có chút cổ quái.
Dẫn đầu đám người là một nữ tử trung niên mặc tố bào, phong vận dư âm, nhưng ánh mắt lại lạnh lùng. Sau khi nghe được lời thiếu nữ áo xanh nói nàng liền nhịn không được quát:
- Tô Hạnh Nhi! Ngươi đang làm gì đó, không cần cứu người xa lạ.
Thiếu nữ áo xanh tên Tô Hạnh Nhi nhíu mày, nói:
- Sư thúc, bọn họ chỉ có hai người, dẫn họ theo đi.