- Điện hạ, Lạc Nhai Quan chỉ là một chỗ địa phương nhỏ, không đáng để cho các vị tiền bối tới trấn thủ. Giết con gà đâu cần sử dụng tới đao mổ trâu. Sao không để cho thủ hạ của ta, một đại tướng Kim Đan Cảnh và năm nghìn binh sĩ tới trấn thủ!
Trương Giác nhìn lướt qua một vòng, phát hiện không có ai mở miệng, vì vậy đứng ra nói.
Tần Quân liếc mắt nhìn hắn, tùy ý hỏi:
- Có thể tín nhiệm được sao?
- Nếu làm phản, ta lấy đầu gặp điện hạ!
Trương Giác trầm giọng nói. Đối với các năng lực tà thuyết mê hoặc người khác của mình, hắn có thể nói là tự ngạo không thôi.
Hắn nói đến phân thượng này, Tần Quân tất nhiên sẽ không tiếp tục nghi vấn nữa.
Cho dù Lạc Nhai Quan có mất cũng không có việc gì, sau này lại tới thu hồi là được!
Mức độ trung thành của Trương Giác vẫn luôn ngoài chín mươi. Tần Quân tất nhiên yên tâm.
- Không cần nghỉ ngơi. Tiếp tục đi tới!
Tần Quân nói xong liền nhắm mắt lại. Ba mươi vạn đại quân ngoại trừ một phần người nhà của binh sĩ ra, tất cả đều là tu vi ngoài Trúc Cơ Cảnh. Bọn họ lặn lội đường xa cũng không tính là vấn đề hóc búa. Hơn nữa trên đường Tần Quân cũng sẽ hạ lệnh dừng lại. Chỉ có điều hắn không muốn dừng lại ở Lạc Nhai Quan.
Những người khác không dám có ý kiến.
Đại quân trùng trùng điệp điệp đi tới, khiến cho bách tính, tu sĩ hai bên đường phố kính nể, e sợ, oán hận nhìn theo bọn họ. Nhưng không có người nào dám nhảy ra.
Ở người trong biển còn có bốn gã bóng người. Thình lình chính là Thương Lam Tứ Hiệp ngày đó được Tần Quân tặng lại Hắc Độc Mê Hoa.
- Mới mấy tháng ngắn ngủi, người này không ngờ đã trưởng thành đến trình độ như vậy.
Tô Minh Sinh xúc động vạn phần. Tuy rằng trước đó Tần Quân từng đánh trọng thương Tô Liệt Kiếp con trai hắn, nhưng hắn không dám sinh lòng thù hận. Bởi vì hắn hiểu rõ Tần Quân là tồn tại hắn không đắc tội nổi. Nhất là sau khi hắn nghe được những sự kiện truyền kỳ của Tần Quân, trong lòng chỉ có sự kính nể, e sợ.
Nhìn thấy Tần Quân đứng ở trên Mệnh Cơ Xa giống như quân vương, hắn đột nhiên cảm giác được đây mới thật sự là người hùng.
Một người gặp gió mây liền hóa long!
Tần Quân không biết Tô Minh Sinh ở phía dưới đang cảm thán.
Cho dù biết hắn cũng sẽ không lưu ý tới. Hiện tại Thương Lam Tứ Hiệp căn bản không có tư cách tiến vào trong tầm mắt của hắn. Không phải hắn đùa giỡn bài lớn, mà là sự thật tàn khốc. Hai bên giao tiếp vốn cũng không sâu. Địa vị hiện tại lại chênh lệch càng lúc càng lớn. chỉ có thể lãng quên ở trong giang hồ.
- Nói xem, điện hạ ngài có phải là nên ban tên cho đội quân phía sau hay không?
Trương Giác bỗng nhiên lại đi ra cười nói. Thật ra điều này khiến cho Tần Quân hứng thú.
Quả thực nên lấy một cái tên.
- Đội hỏa tiễn thì thế nào?
Tần Quân cười hỏi.
Đám người Thái Bạch Kim Tinh đều lộ ra vẻ không hiểu, khiến cho Tần Quân âm thầm bất đắc dĩ. Khán giả không hiểu tuyệt đối là một đao trí mạng đối với người biểu diễn!
- Thôi đi. Cứ gọi là quân đoàn Long Khởi!
Tần Quân khoát tay nói. Long Khởi cái tên này cũng giống như ý nghĩa, chính là rồng bắt đầu.
Ánh mắt mọi người nhất thời sáng lên. Tất cả đều cho rằng cái tên này không tệ. Đến lúc này ba mươi vạn đại quân phía sau Tần Quân chính thức đổi tên là quân đoàn Long Khởi.
Khi Tần Quân và quân đoàn Long Khởi rời khỏi Lạc Nhai Quan, tin tức Lạc Nhai Quan bị công phá giống như ôn dịch nhanh chóng lan tràn ở trong vương quốc Thương Lam, khiến cho vương quốc Thương Lam lòng người bàng hoàng.
Tin tức rất nhanh liền truyền tới trong hoàng cung của vương quốc Thương Lam.
...
- Cái gì? Lạc Nhai Quan bị Tần Quân công phá? Hắn không phải ở hoàng triều Nam Trác sao?
Tiếng rít gào phẫn nộ của hoàng đế Thương Lam vang vọng trong đại điện. Tất cả văn võ quan viên đều lộ ra vẻ mặt khủng hoảng. Đối mặt với cái tên Tần Quân, trong lòng bọn họ hoàn toàn mâu thuẫn. Bây giờ bọn họ đều suy nghĩ nên làm cách nào để chạy thoát thân.
Ngay cả hoàng triều Nam Trác cũng không chống đỡ nổi Tần Quân, huống gì là vương quốc Thương Lam?
Thái tử Chu Dịch Thế lộ ra vẻ mặt âm trầm. Lúc đầu hắn còn không để Tần Quân vào mắt. Thật không nghĩ tới mới qua thời gian mấy tháng ngắn ngủi như vậy, Tần Quân cũng đã lớn lên thành đại thụ che trời, khiến cho trong lòng hắn đầy hâm mộ đố kỵ.
Vừa nghĩ tới Tần Quân rất nhanh liền cướp giật vương quốc Thương Lam, vật hắn đã coi như là của mình. Trong lòng Chu Dịch Thế lại không khỏi cảm thấy hoảng loạn.
Lúc này hắn mới hiểu được một câu nói, ở trước mặt thực lực tuyệt đối, bất kỳ âm mưu quỷ kế gì đều chỉ là tốn công vô ích.
- Nếu không chúng ta cầu cứu về phía Càn Hoàng Đế?
Có một vị đại thần không nhịn được lên tiếng nói. Lời của hắn nói ra, ngu xuẩn vô cùng.
Nhưng điêu này lại khiến cho ánh mắt hoàng đế Thương Lam nhất thời sáng lên. Lúc này hắn liền kêu lên:
- Nhanh sai người ta truyền tin cho Càn Hoàng Đế!
Khi tuyệt vọng cái gì cũng có thể thử, xem ngựa chết thành ngựa sống!
Không có cách nào, vương quốc Thương Lam cũng chỉ có một biện pháp như thế.
Đáng tiếc cho dù Càn Hoàng Đế đáp ứng bọn họ, Tần Quân cũng sẽ không cho Càn Hoàng Đế mặt mũi. Huống hồ Càn Hoàng Đế hận vương quốc Thương Lam đến nghiến răng nghiến lợi, làm sao có thể giúp?
- Trời xanh phù hộ...
Hoàng đế Thương Lam ngồi ở trên long y thì thào tự nói. Toàn thân hắn dường như phát điên. Văn võ toàn triều không giễu cợt hắn, bởi vì trong lòng bọn họ cũng đang hoảng hốt.
Phần lớn mọi người đã bắt đầu tự suy nghĩ một chút xem làm thế nào để thoát thân. Bọn họ không ngốc. Nếu như Càn Hoàng Đế biện hộ giúp cho hoàng đế Thương Lam biện hộ cho, vậy mới là có quỷ!
Trong lúc nhất thời, đại điện rơi vào trong sự yên tĩnh quỷ dị.
- Phụ hoàng, nếu như không được, chúng ta lại lấy món đồ kia ra!
Chu Dịch Thế bỗng nhiên cắn răng nói. Trên mặt hắn đầy vẻ điên cuồng dữ tợn, khiến cho các quan viên đều nghi hoặc không thôi.
Món đồ kia là cái gì?
Hoàng đế Thương Lam vừa nghe vậy, sắc mặt biến đổi kịch liệt. So với lúc trước còn muốn khủng hoảng hơn.
Mười ngày giống như bóng ngựa vọt qua khe, chợt lóe lên.
Tần Quân và quân đoàn Long Khởi của hắn đã đánh hạ hơn mười tòa thành trì. Mỗi một tòa thành đều lưu có mấy ngàn binh sĩ và mấy người tướng quân Kim Đan Cảnh trấn thủ. Trong ba mươi vạn đại quân, người nắm giữ tu vi Kim Đan Cảnh ít nhiều cũng có gần vạn người. Đây là nội tình của hoàng triều Nam Trác.
Trong vương quốc, tu sĩ Kim Đan Cảnh tối đa hơn mười người. Mà ở trong hoàng triều, một chộp liền được cả đống lớn.