Hệ Thống Thần Thoại Đế Hoàng

Chương 290: Chương 290: Diệt vương quốc Thương Lam (2)




Hoàng hôn xuống, ánh chiều tà giống như ánh lửa lan tràn trong không trung.

- Điện hạ, phía trước mặt chính là Lạc Nhai Quan của vương quốc Thương Lam!

Giả Tuân nhìn cửa thành Lạc Nhai Quan phía trước nói. Nghe vậy, Tần Quân liền mở mắt. Hắn cũng không đứng dậy, vẫn ngồi ở trên chiếc giường gỗ nạp khí luyện công.

Không thể không nói Mệnh Cơ Xa thật sự thoải mái. Hoàn toàn không có cảm giác lắc lư. Thật không hổ danh là pháp khí địa phẩm.

- Nguyên Phách!

Tần Quân bỗng nhiên mở miệng nói. Lý Nguyên Phách ở bên cạnh luyện công không khỏi nghi ngờ nhìn về phía hắn.

- Đập vỡ Lạc Nhai Quan cho ta!

Nghe được mệnh lệnh của Tần Quân, ánh mắt Lý Nguyên Phách nhất thời sáng lên. Hắn nhảy dựng lên, vẻ mặt phấn khởi.

- Trần Khánh!

Tần Quân tiếp tục kêu lên. Trên chiến xa loại nhỏ bên cạnh Mệnh Cơ Xa, Trần Khánh vội vàng hướng về phía Tần Quân nửa quỳ, kêu lên:

- Có mạt tướng!

- Tấn công Lạc Nhai Quan. Bất luận người nào phản kháng giết chết không cần luận tội. Người đầu hàng tước vũ khí có thể buông tha!

Trần Khánh ngẩn người. Lúc này hắn liền đánh tiếng với quân áo bào trắng, sau đó ra roi thúc ngựa vọt tới phía trước.

Thiết kỵ của bảy nghìn quân áo bào trắng phi nhanh, khí thế không kém chút nào so với mười vạn đại quân.

Cùng lúc đó, Lý Nguyên Phách bỗng nhiên nhảy lên, giống như quả đạn pháo bay vọt về phía Lạc Nhai Quan. Ở đây cách Lạc Nhai Quan khoảng mấy ngàn thước. Nhưng lực nhảy vọt của Lý Nguyên Phách vô cùng khủng khiếp. Hơn mười vạn người nhìn thấy liên tục kêu lên kinh ngạc.

- Ha ha ha! Các tôn tử! Phá cho ta!

Tiếng hét phẫn nộ của Lý Nguyên Phách vang vọng toàn bộ Lạc Nhai Quan. Trong nháy mắt Kim Bằng Thần Chùy xuất hiện ở trong tay hắn, giống như hai vại nước lớn.

Binh sĩ trên Lạc Nhai đang bàn luận về một mảnh đen xì ở phía đường chân trời rốt cuộc là cái gì. Bất chợt bọn họ nghe được tiếng quát của Lý Nguyên Phách. Bọn họ khiếp sợ đến mức thiếu chút nữa vỡ mật.

Còn chưa kịp chỉnh đốn quân ngũ, Lý Nguyên Phách liền cầm chùy đập xuống.

tường thành vững chắc lại giống như tờ giấy bị Kim Bằng Thần Chùy trực tiếp đập đến sụp xuống. Không chỉ có như vậy, ngay cả mặt đất cũng bị nghiền nát ra. Nhìn từ phía đằng xa đi, tường thành giống như bất chợ nổ mạnh, đá vụn bay ngang, bụi bặm cuốn lên. Thậm chí cũng có không thiếu binh sĩ bị nổ bay. Cục diện đồ sộ khiến cho người ta nghẹn họng nhìn trân trối.

Quân áo bào trắng theo sát phía sau tuy rằng cũng bị chấn động, nhưng tốc độ của bọn họ hoàn toàn không có giảm bớt, trái lại càng nhanh hơn.

- Các tướng sĩ xông lên. Đây chính là trận chiến đầu tiên của quân áo bào trắng chiến đấu vì điện hạ, không thể mất mặt được!

Trần Khánh cao tiếng kêu lên, âm thanh vô cùng có lực kích thích tâm tình, khiến cho huyết mạch tướng sĩ quân áo bào trắng sôi sục. Tất cả đều gào thét. Quân hồn vô địch lại ngưng thành thực chất, giống như một tầng khí trắng bao vây bọn họ, thần uy không tầm thường.

- Nguyên Phách là dũng tướng đầu tiên của đương đại. Quân áo bào trắng cũng kỳ quân khó gặp!

Giả Tuân đứng ở bên cạnh Tần Quân thở dài nói. Đây cũng không phải lời nói vuốt mông ngựa, nà là thật tâm thật ý nói.

Lý Nguyên Phách ở trong các thủ hạ của Tần Quân có thể không được coi là đệ nhất cường giả, nhưng ở trên chiến trường tuyệt đối là khủng khiếp.

Hắn cũng lần đầu tiên nhìn thấy được quân hồn vô địch của quân đoàn áo bào trắng,.

Tần Quân lộ ra vẻ mặt mỉm cười, không nói gì. Nhưng trong lòng hắn lại thoải mái muốn lật trời. Loại cảm giác dẫn binh chiến đấu thống trị này thật sự đặc biệt hưng phấn.

Chỉ cần một hiệu lệnh liền có thể gây ra một cuộc chiến tranh!

Một câu nói quyết định sinh tử của một vương quốc. Đây là thực lực!

Những người khác ngược lại cũng không có cảm xúc gì. Vương quốc ở trong mắt bọn họ cũng không khác gì một châu phủ của hoàng triều. Thật ra Từ Quỷ Khốc lại dùng ánh mắt khác thường nhìn về phía Tần Quân.

Lúc này Tần Quân hoàn toàn khác ở với khi còn ở trong hoàng triều. Hắn không lại bừa bãi ngang ngược nữa, càng lộ ra vẻ trầm ổn và quyết đoán sát phạt của đế vương.

Ầm ầm ầm...

Tường thành nguy nga to lớn từ chỗ bị Lý Nguyên Phách đập trúng lan tràn về hai bên, dần dần sụp xuống. Bụi bặm cuốn lên. Tiếng động lớn vang vọng.

Lạc Nhai Quan vừa đổ, tương đương với phòng ngự của vương quốc Thương Lam bị vỡ ra một vết thương. Lỗ hổng này sẽ làm cho vô số phiền phức tràn vào, dần dần tan rã vương quốc Thương Lam, thậm chí hủy diệt nó!

Quân áo bào trắng giống như một mũi tên nhọn màu trắng tập kích vào trong bụi bặm cuồn cuộn. Bách tính và tu sĩ ở trong Lạc Nhai Quan hoảng hốt lo sợ.

Mệnh Cơ Xa chở Tần Quân chậm rãi đi tới. Hắn cũng không hoảng loạn. Chỉ dựa vào quân áo bào trắng đủ để san bằng Lạc Nhai Quan. Huống gì còn có Lý Nguyên Phách trấn thủ.

Tần Quân kìm chế hưng phấn của trận chiến đầu tiên, tiếp tục luyện công.

Đây chỉ là một lần chiến đấu công thành. Tiếp sau quy mô của cuộc chiến tranh khẳng định sẽ lớn hơn nữa. Hắn phải luyện thành một trái tim không chút dao động sợ hãi.

Khoảng cách mấy ngàn thước, Mệnh Cơ Xa sử dụng thời gian gần nửa nén hương mới tiến vào Lạc Nhai Quan. Mà giờ khắc này Lạc Nhai Quan đã bị quân áo bào trắng khống chế. Trong tay Lý Nguyên Phách cầm Kim Bằng Thần Chùy đứng ở trên khu phế tích, mắt nhìn xuống bách tính và tu sĩ phía dưới, trên mặt đầy vẻ cương quyết.

Trần Khánh đứng ở trên chiến xa, cao giọng kêu lên:

- Kể từ hôm nay, tất cả Lạc Nhai Quan thuộc về bá vương. Nếu như có ai không phục, đi ra nhận lấy cái chết!

- Giết! Giết! Giết!

Bảy nghìn quân áo bào trắng cùng hô lên. Âm thanh thiếu chút nữa khiến cho tất cả mọi người bên trong Lạc Nhai Quan sợ vỡ mật.

Cuộc chiến nhỏ lần này, quân áo bào trắng gần như không tổn hại người nào. Chỉ có hơn mười người nhận chút vết thương nhẹ.

Tu sĩ dân chúng quỳ trên mặt đất nhỏ giọng bàn luận:

- Bá vương là ai?

- Nói thừa. Đương nhiên là Tần Quân. Hắn là mãnh nhân ngay cả thánh thượng Nam Trác cũng dám giết!

- Kết thúc rồi... Vương quốc Thương Lam kết thúc...

- Theo bá vương cũng thật tốt. Chí ít hắn mạnh hơn!

- Ngươi nói cái gì đó? Chúng ta sinh là người cuả vương quốc Thương Lam, chết là quỷ của vương quốc Thương Lam!

Ba mươi vạn đại quân trùng trùng điệp điệp tiến vào bên trong Lạc Nhai Quan. Tần Quân không xuống xe, mà nhìn mọi người xung quanh không để ý hỏi:

- Lạc Nhai Quan ai tới trấn thủ?

Nếu muốn đánh xuyên qua vương quốc Thương Lam, Tần Quân lại dự định thuận tiện thâu tóm vương quốc Thương Lam.

Đến lúc đó vương quốc Thương Lam cũng là lời thế của hắn, ép Càn Hoàng Đế thoái vị, thậm chí không cần động tới mồm mép.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.