Bọn họ chưa thấy bộ dạng người thường của Như Lai, cộng thêm y đã bị phế, họ không cách nào liên tưởng.
Hạ Oán Dạ từng bước đến gần Nhan Vương thành, bộ dạng lôi thôi như ăn mày, đi không mau, khung trời sau lưng gã kéo mây lôi nổ đì dùng.
Đằng trước ngang dọc xác chết, máu tụ thành con sông cạn, Hạ Oán Dạ đi chân trần đạp xuống vũng máu tung tóe dính mắt cá chân.
Chân Võ Đại Đế, Lưu Trầm Hương, Mông Điềm, Vương Tiễn, Dương Nhâm vội đứng thành một hàng ngăn cản trước mặt Hạ Oán Dạ, hai bên cách nhau chưa đến ngàn thước.
Xẹt đùng đùng!
Từng đợt thất luyện phù diêu giáng xuống sau lưng Hạ Oán Dạ, tia chớp chiếu mặt gã một thoáng rõ ràng rồi tối tăm, tạo áp lực kinh dị khủng bố.
Trán Dương Nhâm toát mồ hôi lạnh.
Lưu Trầm Hương đứng cạnh nàng quát to:
- Ngươi là ai? Có dám xưng tên ra!?
Hạ Oán Dạ chỉ toát ra hơi thở đã khiến bọn họ như gặp kẻ địch lớn, đáng để họ hỏi danh hào.
Hạ Oán Dạ nhẹ nhàng nói, biểu tình trở nên dữ tợn:
- Các ngươi không xứng biết tên của ta!
Năm người Chân Võ Đại Đế biểu tình cực kỳ khó xem.
Mông Điềm tính nóng như lửa tính tấn công nhưng bị Chân Võ Đại Đế ngăn lại.
Chân Võ Đại Đế trầm giọng nói:
- Đại La Kim Tiên không đánh lại người này đâu, các ngươi phải rút ra!
Bốn người Lưu Trầm Hương lặng im, đổi lại người khác nói câu đó chắc chắn họ sẽ nổi khùng lên, nhưng là Chân Võ Đại Đế nói ra thì bọn họ phải tin.
Chân Võ Đại Đế chưa bao giờ nói đùa, làm gã trầm trọng như vậy chắc chắn không phải kẻ lôm côm, họ không muốn đi lên chịu chết.
Hạ Oán Dạ quay đầu lại nhe răng cười nói:
- Có lùi hay không đều chẳng sao, tóm lại các ngươi phải chết.
Vạn năm chưa ra Oán Vương tháp, đã lâu rồi Hạ Oán Dạ không ra tay.
Chân Võ Đại Đế rút kiếm cầm thuẫn đi đến, có lẽ Hạ Oán Dạ sâu không lường được nhưng gã không e ngại.
Tần Quân nhẹ giọng nói:
- Tiểu Bạch Long, Lý Tư, hãy vòng qua bắt giữ Ưu Công Tử.
Long Đế, Lý Tư sửng sốt, biến mất tại chỗ.
Tần Quân nhìn Chân Võ Đại Đế, Hạ Oán Dạ chằm chằm, trầm giọng hỏi:
- Chân Võ có thể đỡ được mấy chiêu?
Hạ Oán Dạ cuồng vọng như thế chắc chắn có bản lĩnh hơn người, cộng thêm xúc phát nhiệm vụ giữ thành đều nói lên gã rất mạnh. Trừ phi Ưu Công Tử còn mời đến tồn tại mạnh hơn nữa.
Khí thế của Hạ Oán Dạ khủng bố như vậy, Tần Quân rất khó tưởng tượng Ưu Công Tử mời được trợ giúp nào mạnh hơn gã.
Như Lai nhẹ giọng đáp:
- Sẽ không bị diệt gọn.
Hạ Oán Dạ không lọt vào mắt Như Lai, nhưng y khá thưởng thức Chân Võ Đại Đế.
Tần Quân nghe vậy bình tĩnh lại, có lẽ trận chiến này trợ giúp cho Chân Võ Đại Đế, miễn không thân chết đạo tiêu là được, hắn có Đại La Phục Nguyên Đan. Nếu Chân Võ Đại Đế thật sự có điều ngộ, tiến bộ thêm nữa thì càng tuyệt.
Từ Trọng Sinh nằm trong vũng máu ngơ ngác nhìn Hạ Oán Dạ:
- Hơi thở của hắn . . .
Lúc trước Từ Trọng Sinh bỏ qua Hạ Oán Dạ, giờ nhìn tư thái không ai bì nổi của Hạ Oán Dạ khiến gã cảm giác sưng mặt. Giống trong trận chiến Tây Vực, nhìn Như Lai bày ra thực lực cũng khiến Từ Trọng Sinh có tâm tình giống vậy. Gã đã nhìn lầm hai lần, làm gã thấy nghi ngờ cuộc đời.
Răng rắc!
Hạ Oán Dạ đạp nát một bộ xương trắng, đôi mắt đục trở nên đỏ ngầu, lẩm bẩm:
- Lời hứa lúc trước nay trả lại cho nhi tử của nàng, nhưng nàng . . . đã không thấy . . .
Trong đầu Hạ Oán Dạ nhớ lại hình ảnh ba người là bằng hữu tốt cùng sống cùng chết, khi đó Hạ Oán Dạ và Cửu U Âm Đế cố gắng phấn đấu muốn được trái tim của Lý Liên Ưu.
Thương hải tang điền, giai nhân không còn nữa.
Sát ý trong lòng Hạ Oán Dạ càng lúc càng nặng, gần như tức ngực. Gã muốn đồ thành, muốn tìm Cửu U Âm Đế tính sổ, muốn tìm . . . nàng!
Ầm ầm ầm ầm ầm!
Hai chân Hạ Oán Dạ như chứa thuốc nổ mỗi một bước đạp xuống sẽ sinh ra tiếng nổ, thanh âm càng lúc càng lớn, nguyên chiến trường rung rinh.
Phương xa có một số yêu vương, yêu thú tụ tập lại xem cuộc chiến, bao gồm thám tử của Yêu Hoàng.
Tiếng bàn tán vang lên các góc thiên địa:
- Đó là ai? Khí thế mạnh quá.
- Không ngờ trên đời còn có cường giả như vậy.
- Sát ý đó khiến ta cũng muốn giết chóc.
- Nhan Vương Điện gặp rắc rối rồi!
- Rắc rối? Nữ yêu lộ uy phong đoạn thời gian trước còn chưa ra tay!
Hạ Oán Dạ bước đi nhanh hơn, Chân Võ Đại Đế cũng vậy.
Hai người chạy chậm đến gần đối phương, chạy mười bước rồi đạp mạnh một cái như đạn pháo xông lên. Đám khán giả máu như đông lại.
Khuôn mặt Chân Võ Đại Đế lạnh lùng tuấn tú không sợ, hai bên cách nhau chưa đến trăm thước, con ngươi gã co rút lại vung kiếm chém.
Chân Võ Đãng Ma!
Trong phút chốc ánh sáng chói lòa làm tất cả sinh linh bản năng nhắm mắt lại.
Giây sau ánh sáng rực rỡ tán đi, Tần Quân mở mắt nhìn. Chân Võ Đại Đế, Hạ Oán Dạ đã ngừng lại, nhưng vị trí của hai người thay đổi, đưa lưng về nhau.
Hạ Oán Dạ giũ máu dính trên tay phải, khuôn mặt lạnh lùng cất bước đi hướng Nhan Vương thành.
Leng keng!
Huyền Quy thuẫn rơi xuống đất, máu bắn tung tóe. Ngực Chân Võ Đại Đế đẫm máu, khóe môi chảy máu ròng ròng, người run rẩy quỳ xuống vũng máu.
Chân Võ Đại Đế thì thào:
- Bệ hạ . . . cẩn thận . . .
Tần Quân trầm giọng quát:
- Như Lai, mang Chân Võ về!
Không ngờ Hạ Oán Dạ mạnh đến vậy, một chiêu đã làm Chân Võ Đại Đế mất sức chiến đấu.
Nhưng Tần Quân không hoảng, vì Như Lai đứng phía sau.
Như Lai chắp hai tay vào nhau:
- A di đà phật!
Như Lai nhảy vọt lên, gió thổi áo đen phần phật, y như hồng nhạn bay hướng Chân Võ Đại Đế.
Như Lai mặc áo đen rất khó khiến người tưởng tượng thân phận thật của y.
Hạ Oán Dạ cười gằn:
- Không biết tự lượng sức mình!
Phái ra một người không dám lộ mặt, xem ra Nhan Vương Điện đã không còn ai.
Hạ Oán Dạ không biết rằng hơi thở cường giả lúc trước gã cảm ứng được là đến từ Như Lai, nhưng bây giờ y đã giấu hơi thở.
Hạ Oán Dạ giơ tay chộp hư không, pháp lực ngưng tụ thành móng vuốt to màu đỏ muốn chộp lấy Như Lai bay tới.
Áo đen bay phần phật, Như Lai không lộ ra khuôn mặt. Đối diện huyết trảo thế không thể đỡ, Như Lai không né mà dùng bả vai đụng vào.
Bùm!
Tựa như pha lê bị đụng nát, huyết trải bị Như Lai đụng tan biến. Như Lai lướt nhanh qua đỉnh đầu Hạ Oán Dạ đi tới sau lưng Chân Võ Đại Đế, chộp vai gã sau đó nhảy lên bay hướng Nhan Vương thành.
Quá trình siêu mau, gọn gàng dứt khoát.