Cơ Bất Bại nghe Hoắc Trấn Dư nói, càng thêm đắc ý, còn ném cho Tử Đạo một ánh mắt, làm Tử Đạo mắt trợn trắng.
Chúng nhân đi vào trong hẻm núi, khi bọn hắn xâm nhập ngàn mét, gió lạnh càng lúc càng lớn, Tôn Ngộ Không đi ở phía trước không thể không bạo phát pháp lực, giúp chúng nhân ngăn cản hàn phong.
Trong hẻm núi tia sáng tương đối tối tăm, ven đường khắp nơi đều là bạch cốt, các loại sinh linh đều có, thậm chí không thiếu thi cốt cự thú, kéo dài mấy ngàn thước, nhìn thấy mà giật mình.
Tiếp tục đi tới, bọn hắn chợt thấy một tòa Thạch Bi, trên đó viết Huyết Tự, vô số năm gió táp mưa sa, để nó trở nên có chút mơ hồ, nhưng vẫn có thể nhận ra.
- Ta Võ Tuyên đại đế, ngang dọc cả đời, ngộ nhập Bát Hoang, cuối cùng đánh không lại thiên số!
Võ Tuyên đại đế?
Tần Quân nhíu mày, đây không phải nhân vật truyền thuyết của Huyền Đương vũ trụ sao.
Trong Thần Thoại Thương Thành còn có Thần thông của Võ Tuyên đại đế, Võ Tuyên Thần Phạt, giá trị gần 3000 ức danh khí, có thể thấy được Võ Tuyên đại đế cường đại.
- Võ Tuyên sao.
Tử Đạo lộ ra một tia hồi ức, ai thán nói:
- Võ Tuyên ngược lại là một đời anh hùng, nguyên lai ngộ nhập Bát Hoang.
- Ồ? Chẳng lẽ ngươi biết hắn?
Cơ Bất Bại kinh ngạc hỏi, Tần Quân càng nhìn hai người bọn họ càng không thích hợp.
Thần thái của Cơ Bất Bại, làm sao có loại cảm giác giống như ăn dấm?
Phi!
Đây là cha của trẫm kiếp trước, không thể đoán mò.
Tần Quân lắc đầu, khu trừ tạp niệm.
Hoắc Trấn Dư khinh thường cười nói:
- Một vị tiểu bối Vô Danh, cũng xứng xưng anh hùng?
Võ Tuyên đại đế có lẽ ở Huyền Đương vũ trụ tiếng tăm lừng lẫy, nhưng đặt ở Nội vũ trụ, ở trước mặt Thánh Quân, xác thực không tính được anh hùng.
Ánh mắt của Tử Đạo lấp lóe, không có tiếp tục nói chuyện.
Hoắc Trấn Dư tự chuốc nhục nhã, tiếp tục dẫn đường.
Sau đó, bọn hắn lại gặp không ít Thạch Bi, không thiếu hào kiệt trong Nội vũ trụ, để Lâm Ngọc Kỳ nhìn mà than thở.
Mặc dù anh hùng khí phách, pháp lực vô tận, cũng vẫn lạc ở trong Bát Hoang, không người biết.
- Hoắc Thánh Quân có thể ngang dọc Bát Hoang không?
Tần Quân cười híp mắt hỏi, vừa rồi hắn đã biết được thân phận của Hoắc Trấn Dư, khiến cho thái độ của hắn trở nên trêu tức.
Xưng hô Hoắc Thánh Quân từ trong miệng Tần Quân truyền ra, để Hoắc Trấn Dư cảm giác vô cùng chói tai.
- Ngang dọc không dám nói, chỉ cần không thâm nhập chỗ sâu nhất của Bát Hoang, ra vào Bát Hoang không thành vấn đề.
Hoắc Trấn Dư trả lời, ánh mắt nhìn về phía Tôn Ngộ Không cùng Bồ Đề Tổ Sư, khóe miệng hắn co giật.
Tần Quân ngược lại có thể ngang dọc Bát Hoang, cái này khiến hắn rất khó chịu.
Lúc này, sau lưng truyền đến tiếng bước chân, đám người Tần Quân quay đầu nhìn lại, chỉ thấy một nam tử máu me khắp người đang chạy đến, rõ ràng là Thiết Thư Thánh lúc trước gặp phải.
Thiết Thư Thánh tay cầm Đao Kiếm, bước nhanh chạy tới, trên mặt vẫn treo nụ cười hưng phấn.
- Gia hỏa này làm sao còn chưa chết?
Tần Quân kinh ngạc hỏi, Hoắc Trấn Dư cũng nhìn lại, biểu lộ cổ quái.
Thiết Thư Thánh lần nữa chạy qua bên cạnh đám người Tần Quân, lại một lần không nhìn đám người Tần Quân.
Nhưng hắn rất nhanh thì dừng bước lại, kinh ngạc quay đầu, nhìn về phía Hoắc Trấn Dư nói:
- Hoắc bá phụ, tại sao ngươi lại ở chỗ này?
Hoắc Trấn Dư tức giận khoát tay nói:
- Ai là bá phụ của ngươi, cút sang một bên!
Thiết Thư Thánh chạy về, đến trước mặt Hoắc Trấn Dư, xoa tay nói:
- Hoắc bá phụ, không nghĩ tới Bát Hoang hung hiểm như thế, nếu không ngươi ta liên thủ đi?
Hoắc Trấn Dư trợn trắng mắt, ngữ khí chỉ tiếc rèn sắt không thành thép nói:
- Uổng cho ngươi còn là vạn cổ yêu nghiệt, có thể đứng đắn một chút hay không, vô luận đi chỗ nào cũng lỗ mãng, nếu ngươi chết rồi, cha ngươi sẽ bị điên!
- Không quan tâm hắn.
Thiết Thư Thánh không thèm để ý chút nào nói.
Lý Nguyên Bá thấy khó chịu, nhịn không được mắng:
- Các ngươi ôn chuyện xong chưa!
Lời vừa nói ra, sắc mặt của Hoắc Trấn Dư tái nhợt, Thiết Thư Thánh nhìn về phía Lý Nguyên Bá, giận mắng:
- Ngươi là ai?
Thoại âm rơi xuống, trong mắt Lý Nguyên Bá lóe lên một vòng hung lệ, lúc này cất bước mà ra, đi tới trước mặt Thiết Thư Thánh, đấm ra một quyền.