Trư Bát Giới thì quỳ, kinh kêu:
- Trời trời, sư phụ của ta khủng vậy?
Đi theo Tần Quân lâu Trư Bát Giới bị nhiễm từ ngữ hắn hay nói.
Phủ thành chủ.
Trong hoa viên, thành chủ Đông Phương Nam vẻ mặt rung động nhìn lên trời, lẩm bẩm:
- Rốt cuộc là ai mà có thể đánh La Sâm bay lên trời.
Đông Phương Nam chỉ có tu vi Thái Ất Tán Tiên cảnh trung kỳ, đối diện La Sâm thì gã như chó săn, cầu nguyện gã sớm rời đi. Không ngờ hôm nay có người dám kiếm chuyện với La Tây Nghiệp, ngay mặt đối kháng La Sâm.
Thế giới quan của Đông Phương Nam như đã bị đánh nát. La Sâm đại biểu Thần Điện, trong mấy chục vực Thần Điện là nơi chúng thần tụ tập.
Có người dám khiêu chiến chúng thần?
Đông Phương Nam không định xen vào, gã nhỏ giọng nói:
- Đông Phương Cực bị giết, Quan Thiên Đại Hội ra một Tần Thánh Đế, bây giờ có người dám chống đối chấp sự Thần Điện trước công chúng. Đông Viêm Vực sắp biến thiên.
Đông Phương Nam xoay người biến mất tại chỗ, gã phải truyền lệnh cho tất cả tướng sĩ Đông Viêm Vực không được xen vào. Với năng lực của Thái Ất Huyền Tiên không khó hủy hoại Đông Phương trấn thành trong thoáng chốc.
Cuồng phong rít gào thổi cà sa của Đường Tam Tạng bay phần phật, dưới đầu trọc bóng lưỡng là khuôn mặt tuấn tú tràn đầy cương nghị.
Đường Tam Tạng nhìn La Sâm đã khuất bóng, lẩm bẩm:
- Khi ngươi tùy ý hại người khác thì sẽ có ngày có người làm tương tự với ngươi.
Nói xong Đường Tam Tạng quay về khách điếm, bình tĩnh như chưa từng chiến đấu.
Nếu La Sâm không sơ sẩy chắc đã không bị Như Lai Thần Chưởng đánh bay dễ dàng như vậy, nhưng trúng đòn thì không chết cũng lột da.
Tần Quân nâng ly cười nói:
- Không uổng là Kim Thiền Tử, Chiên Đàn Công Đức Phật, rất bản lĩnh.
Đường Tam Tạng xua tay cười nói:
- Bệ hạ đừng giễu cợt ta.
Đường Tam Tạng ngồi xuống ghế, chú ý thấy nhóm Dương Tiễn nhìn mình chằm chằm.
Ánh mắt Dương Tiễn có chút khiêu khích, Cửu Đầu Trùng thì tràn đầy không cam lòng, Trư Bát Giới vẻ mặt tôn sùng. Liễu Nhược Lai và Đế Thính chỉ muốn la lên khâm phục.
Tần Quân cười nâng ly mời:
- Uống rượu tiếp đi.
Đường Tam Tạng cười gượng từ chối, đùa, phật kỵ rượu.
Thời gian trôi nhanh, La Sâm không đến tìm, chắc đã sợ. Đông Phương Nam không dám sai người đến bắt nhóm Tần Quân, nên cả buổi chiều bọn họ yên tĩnh không bị quấy rầy.
Hoàng hôn sắp đến, đoàn người rời khỏi khách điếm đi hướng khu truyền tống.
Tu sĩ trên đường vừa thấy bọn họ đi ra thì sợ hãi chạy tứ tán.
Tần Quân bật cười nói:
- Thấy chưa, tại các người vẻ mặt quá đáng sợ.
Liễu Nhược Lai bĩu môi nói:
- Đáng sợ nhất là ngươi.
Trư Bát Giới gật đầu nói:
- Đúng đúng!
Tần Quân trợn trắng mắt chĩa mũi dùi vào Trư Bát Giới:
- Phi! Ngươi là không có tư cách nói câu này nhất!
Có lẽ kiếp trước Thiên Bồng Nguyên Soái anh minh thần võ, nhưng kiếp này Trư Bát Giới rất xấu xí.
Trư Bát Giới gãi đầu cười gượng.
Dương Tiễn nhìn phía xa, cười bí hiểm nói:
- Lão già đó thật sự bị hù sợ.
Tần Quân nhìn theo ánh mắt Dương Tiễn, không thấy La Sâm, gã đang ở phía xa nghiến răng nghiến lợi nhìn bọn họ sao? Rất có thể.
Tần Quân cười nói:
- Đi thôi, trong thời gian ngắn hắn không kêu cứu binh đến được đâu.
Phỏng chừng La Sâm không phải nhân viên quan trọng trong Thần Điện, dù vậy gã là tu sĩ Thái Ất Huyền Tiên cảnh sơ kỳ, Thần Điện mạnh hơn Tần Quân tưởng. Hắn từng hỏi Dương Tiễn là gã đến Thái Ất Huyền Tiên cảnh hậu kỳ có thể thắng Thần Vô Cơ ngày đó không? Dương Tiễn trả lời là không dám chắc.
Vậy xem ra Thần Vô Cơ rất có thể là cường giả Đại La cảnh.
Nghĩ đến đây Tần Quân nhức đầu, nếu thuộc hạ của hắn không có cường giả Đại La cảnh mà đối đầu với Thần Điện thì chỉ có đường chết.
Giờ chỉ hy vọng Thần Vô Cơ sẽ không động can qua lớn tự mình ra tay, mong Hắc Điệp Tiên Tử biểu hiện tốt chút gánh áp lực từ Thần Vô Cơ.
Chết tiệt! Đây là lần đầu tiên trẫm chạy trốn!
Tần Quân vừa ức chế vừa bức bối.
Nửa canh giờ qua nhanh.
Mọi người đến khu truyền tống, tu sĩ đầu trọc đã sửa truyền tống môn xong.
Tu sĩ đầu trọc nhiệt tình cười nói:
- Ô, lại là các ngươi? Nghe gì chưa? Buổi chiều sứ giả Thần Điện bị một hòa thượng đánh bại.
Nói xong biểu tình của tu sĩ đầu trọc là lạ, gã nhìn Đường Tam Tạng sau lưng Tần Quân lại ngó nhóm Trư Bát Giới, liên tưởng tin đồn trên phố làm gã run cầm cập.
Tần Quân cười nói:
- Mau mở ra, trẫm sẽ không bạc đãi ngươi.
Tần Quân phất tay, năm vạn khối linh thạch nhị giai chất đống trước mặt tu sĩ đầu trọc.
Biên Hải thành cách Đông Phương trấn thành xa tít mù cộng thêm bọn họ đông người, đưa năm vạn khối linh thạch nhị giai không tính là quá rộng rãi.
Tu sĩ đầu trọc nuốt nước miếng, xoay người khởi động truyền tống môn.
Bình thường một ngày gã tối đa chỉ nhận một, hai dịch vụ, người đi Biên Hải thành toàn là tu vi cao sâu hoặc đại thế gia.
Truyền tống môn mở ra, nhóm Tần Quân lần lượt đi vào trong.
Tu sĩ đầu trọc thở phào nhẹ nhõm, lau mồ hôi lạnh trên trán. Tu sĩ đầu trọc định khom người nhặt linh thạch lên thì La Sâm bỗng xuất hiện trước mặt đạp tay gã, lực lượng cường đại làm gã quỳ xuống đất.
Tu sĩ đầu trọc tức giận ngước đầu lên:
- Đáng ghét! Ai . . .!
Chạm vào ánh mắt La Sâm làm tu sĩ đầu trọc cảm giác người lạnh lẽo, gã run giọng hỏi:
- Tiền bối . . . có chuyện gì không?
Nửa tháng trước La Sâm giáng lâm Đông Phương trấn thành, giẫm thành chủ Đông Phương Nam dưới chân trước mặt người toàn thành, không chút nương tình lập uy khiến mọi người hết sức kính sợ gã.
Tu sĩ đầu trọc tràn ngập sợ hãi. La Sâm giết người không chớp mắt, so với nhi tử thì gã càng không phải thứ tốt lành gì. Nghe nói mỗi ngày có ít nhất có ba xác thiếu nữ xinh đẹp nâng ra khỏi phủ đệ của La Sâm, làm người chính đạo hận nghiến răng.
La Sâm lạnh lùng hỏi:
- Bọn họ đi đâu?
Biết rồi còn hỏi, không thấy tấm biển bên cạnh sao?
Tu sĩ đầu trọc nói thầm trong bụng, mặt ngoài thì kinh sợ nói:
- Biên . . . Biên Hải thành . . .
Phập!
Tu sĩ đầu trọc dứt lời máu nhuộm mặt đất, tu sĩ qua lại hét chói tai thụt lùi. Cổ tu sĩ đầu trọc bị La Sâm cắt, máu tuôn như suối. Gã nằm dưới đất co giật ôm cổ rất là đau đớn, mắt đầy tơ máu.
Có lẽ cắt cổ sẽ không lấy mạng tu sĩ đầu trọc nhưng ít nhất khiến gã chìm trong ác mộng.
La Sâm lạnh lùng nói:
- Hừ! Muốn chạy? Việc này quyết không bỏ qua!
La Sâm lắc người biến mất tại chỗ.
***
Biên Hải thành.
Bên bờ biển vô tận, thành trì nguy nga nằm trên dãy núi, trước tường thành là vách vực cao vài trăm thước, bên dưới có các chiếc thuyền. Nhiều tu sĩ bay ra bay vào trên trời, vô số yêu cầm bay lượn trên bầu trời xanh, gió biển thổi, hình ảnh tuyệt đẹp.&