Tướng quân dẫn đầu quát lớn:
- Bó tay chịu trói đi, nếu không đừng trách đao kiếm không có mắt!
Đám tu sĩ trong khách điếm sợ hãi nhanh chóng chạy đi. Chưởng quầy thầm kêu khổ, lúc nhóm Tần Quân đến là chưởng quầy có linh cảm không may rồi, vì nhóm người này rất quái dị.
Cửu Đầu Trùng há mồm quát:
- Biến!
Sóng âm từ vô hình hóa hữu hình thổi bay đám binh sĩ, đụng thủng tường, bàn khách điếm. Cuồng phong tàn phá phố bên ngoài, đám tu sĩ vây xem sợ hãi giải tán, tình hình hỗn loạn gà bay chó sủa.
Tần Quân ngoáy lỗ tai, yêu nghiệt này thật biết làm ầm ĩ, rống kiểu đó khác gì kêu hết kẻ địch đến, xem ra hắn không thể nhàn nhã chờ rồi.
Tần Quân lắc ly rượu cười nói:
- Còn mấy canh giờ mới đến lúc hoàng hôn, mọi người cứ ăn từ từ, không gấp.
Tần Quân thầm tò mò chuyện này sẽ kéo ra đại nhân vật thế nào. Tuy Hắc Điệp Tiên Tử sẽ ngăn cản áp lực từ Thần Điện giùm nhưng hắn không yên tâm, dù sao đã xúc phát nhiệm vụ tức là Thần Điện quyết trừ khử hắn. Vì phòng ngừa vạ lây Nam Vực nên Tần Quân phải hút hỏa lực khiến Thần Điện luôn truy sát, vừa lúc cho hắn mạnh lên từ trong chiến đấu.
Sau khi Cửu Đầu Trùng đánh lui đội binh sĩ thì ngồi xuống chỗ cũ.
Trư Bát Giới cười nói:
- Tiểu nhị, đưa hết rượu ngon nhất lên đây, chúng ta có nhiều linh thạch!
Trư Bát Giới nhìn thấu ý định của Tần Quân nên không kiềm chế mình nữa, gã muốn nói câu này lâu rồi nhưng mãi không có tư cách nói.
Đáng tiếc tiểu nhị bị hù sợ sớm chạy trốn.
Chưởng quầy bấu cái quầy run cầm cập, gã mếu máo cầu xin:
- Các vị tiền bối hảo hán có thể rời khỏi tiệm nhỏ của ta không? Không chịu nổi tàn phá . . .
Nếu chỗ này xảy ra chiến đấu thì chắc chắn khách điếm của gã sẽ bị san bằng, không hoảng sao được.
Tần Quân xua tay:
- Yên tâm, sẽ không để khách điếm của ngươi bị gì, với điều kiện là rượu thịt của các ngươi ngon miệng.
Chưởng quầy còn muốn khuyên nhưng bị Cửu Đầu Trùng lườm một cái giật bắn người, lật đật chạy đi nhà bếp, luôn miệng lẩm bẩm:
- Tạo nghiệt . . . tạo nghiệt . . .
Liễu Nhược Lai chớp mắt hỏi:
- Chúng ta cứ chờ vậy sao?
Tên này không sợ đắc tội nguyên Đông Viêm Vực?
Tần Quân cười nhẹ gật đầu.
Chốc lát sau một hơi thở siêu khủng bố ập đến.
Dương Tiễn, Đường Tam Tạng nhướng mày. Cửu Đầu Trùng, Trư Bát Giới biến sắc mặt. Đế Thính nằm sấp dưới đất ngước đầu lên, trong mắt tràn đầy kiêng kỵ.
Thái Ất Huyền Tiên!
Đông Phương trấn thành nho nhỏ mà có Thái Ất Huyền Tiên ẩn giấu?
Tần Quân cảm nhận uy áp khiếp người tựa như thần giáng lâm, hắn cười khẽ hỏi:
- Ai đồng ý xuất chiến? Nhớ kỹ, không được phá hủy khách điếm này.
Đường Tam Tạng chậm rãi đứng dậy:
- Ta đi.
Đối diện Thái Ất Huyền Tiên nếu Cửu Đầu Trùng ra đánh thì khó thắng, Đường Tam Tạng mới phục hồi tu vi đỉnh cao vừa lúc đứng ra biểu hiện.
Sau khi trở thành Chiên Đàn Công Đức Phật thì Đường Tam Tạng chưa chính thức tác chiến lần nào.
Tần Quân gật đầu, hắn cũng rất tò mò biểu hiện của Đường Tam Tạng.
Hết cách, Đường Tam Tạng trong Tây Du Ký yếu xìu để lại ấn tượng thâm căn cố đế trong Tần Quân.
Trư Bát Giới dặn dò, sợ Đường Tam Tạng giống Đường Tăng trong Tây Du Ký lòng dạ yếu mềm:
- Sư phụ nhớ đừng nương tình.
Trư Bát Giới không biết rằng Đường Tam Tạng có ký ức của Kim Thiền Tử nên tính cách đổi khác, dù vẫn có trái tim quên mình vì người nhưng không thiện lương ngu ngốc.
Mắt Cửu Đầu Trùng sáng rực nhìn Đường Tam Tạng, hòa thượng tuấn tú này mạnh đến cỡ nào? Gã sắp được thấy tận mắt.
Đường Tam Tạng mặc cà sa trang trọng chậm rãi đi ra khách điếm, con phố quanh khách điếm không có bóng người, gió thổi lồng tre trên đường cái rất là tiêu điều.
Đường Tam Tạng chậm rãi ngước đầu lên, một nam nhân trung niên mặc hoàng phục lơ lửng trên không trung, là phụ thân của La Tây Nghiệp, chấp sự Thần Điện.
Nam nhân trung niên mặc hoàng phục trầm giọng hỏi:
- Ngươi là hung thủ bị thương nhi tử của ta?
Tên của gã là La Sâm, Thái Ất Huyền Tiên cảnh sơ kỳ. Trong Thần Điện địa vị của chấp sự không thua gì Tinh Quan, một số chấp sự cao hơn Tinh Quan. Chấp sự có tồn tại càng mạnh, đứng trên đỉnh là điện chủ Thần Vô Cơ.
La Sâm không quá nổi bật trong chấp sự nhưng là cường giả số ít trong Đông Viêm Vực và vực khác.
Đường Tam Tạng chắp hai tay thở dài nói:
- A di đà phật, nhi tử của ngươi không phải người lương thiện nhưng có thể sửa đổi giáo dục, hy vọng hắn có thể ngộ ra.
Tần Quân ở trong khách điếm suýt sặc.
Từ khi nào Đường Tam Tạng trở nên vô lại như thế? Xem ra tính cách của Kim Thiền Tử chủ đạo tư duy.
La Sâm tức giận mặt vặn vẹo, giơ tay phải lên, pháp lực khủng bố ngưng tụ thành bàn tay to màu trắng dài mấy trăm thước che kín trời, người trong vòng mười dặm đều thấy.
Nếu chưởng này vỗ xuống thì mấy con phố sẽ bị hủy hoại chỉ trong chốc lát.
La Sâm không thèm để ý Đông Phương trấn thành.
Ánh mắt Đường Tam Tạng trở nên sắc bén, gã không ngờ La Sâm ra tay độc ác như thế, không chút quan tâm sống chết của người vô tội.
- Thiện có thiện báo, ác có ác báo, không phải không báo mà vì chưa đến lúc.
Phật quang chói lòa bắn ra từ người Đường Tam Tạng, gã từ từ giơ tay phải lên vỗ chưởng hướng La Sâm đang giữa không trung.
La Sâm thấy rợn tóc gáy, cảm giác nguy hiểm chưa từng có dâng lên trong lòng. La Sâm vội huơ chưởng đập xuống, bàn tay to màu trắng như bầu trời sụp đổ.
Giây sau các tu sĩ ở phía xa thấy một bàn tay màu vàng thần thánh bay lên từ lâu vũ va chạm với bàn tay trắng của La Sâm.
Ầm!
Vang tiếng nổ điếc tai.
Bàn tay trắng của La Sâm vỡ nát như pha lê, gã cảm giác mắt bị ánh sáng vàng chói mù, chưa kịp phản ứng đã bị bàn tay to màu vàng đánh bay lên trời. La Sâm bay cái vèo biến mất, hình ảnh vô cùng đồ sộ. Bàn tay khổng lồ như kim phật vỗ lên trời làm La Sâm ở trên cao trông thật nhỏ bé, người tu vi nhỏ yếu không thấy rõ gã.
- Trời ạ, đó là gì?
- Bàn tay to màu vàng vỗ lên trời?
- Đó là pháp thuật gì? Hoặc là thần tích?
- Ta đang nằm mơ sao?
Người trong Đông Phương trấn thành đều thấy bàn tay to Đường Tam Tạng vỗ ra. Liễu Nhược Lai đứng bên cửa sổ rung động nhìn bầu trời.
Tần Quân bưng ly rượu dùng thần thức xem cuộc chiến, thì thào:
- Đây chính là Như Lai Thần Chưởng?
Một thần chưởng vỗ lên trời khiến Thái Ất Huyền Tiên không có sức ngăn cản hóa thành sao biến mất trên trời cao tít.
Cửu Đầu Trùng siết chặt hai nắm đấm, mắt tràn đầy kiêng kỵ:
- Mạnh quá.
Dương Tiễn cau mày kiếm, không biết suy nghĩ cái gì.