Tần Quân mỉm cười nói:
- Không cần, chờ xem hắn có thể mời đến cứu binh trước khi chúng ta rời đi không.
Tần Quân đã cảm nhận được sức sống của La Tây Nghiệp chưa tan biến hết, nên hắn chừa mạng sống cho gã, để xem gã có thể kêu ra cường giả Thần Điện, qua đó cho hắn thăm dò lực lượng tổng thể của Thần Điện.
Mâu thuẫn giữa Tần Quân và Thần Điện không truyền ra vì liên quan đến mặt mũi của Thần Điện.
Cửu Đầu Trùng dù khó hiểu nhưng không hỏi nhiều.
Tần Quân hỏi người qua đường vị trí khu truyền tống rồi mang nhóm Đường Tam Tạng đi tới đó.
Đi khoảng nửa canh giờ đoàn người đến khu truyền tống, dọc đường Tần Quân mua một ít rượu ngon, gà ngỗng quay. Hành trình khô khan, chỉ có rượu và thức ăn ngon đỡ buồn.
Khu truyền tống đông nghẹt người, nhưng nhờ bề ngoài của Đế Thính, Trư Bát Giới làm tu sĩ xung quanh sợ hãi vội vàng né tránh.
Trong Đông Viêm Vực tu sĩ nhân tộc sợ yêu tộc không nhiều như Nam Vực, trong thành trì hay có bóng dáng yêu thú. Nhưng hình tượng của Trư Bát Giới, Đế Thính hơi đáng sợ.
Đi khoảng một nén nhang Tần Quân tìm thấy điểm truyền tống đi Biên Hải thành, đó là biên cảnh của Đông Viêm Vực và nối liền với Nam Tận Hải.
Cửu Đầu Trùng mở miệng nói:
- Đưa chúng ta đi Biên Hải thành.
Tu sĩ đầu trọc đứng trước truyền tống môn liếc nhóm Tần Quân, biểu tình quái dị.
Tu sĩ đầu trọc lắc đầu cười khổ nói:
- Tạm thời không được, ít nhất phải chờ đến hoàng hôn.
Tần Quân nhíu mày hỏi:
- Tại sao?
Tần Quân liếc qua truyền tống môn, thấy trên truyền tống môn có khe nứt nhỏ.
Tu sĩ đầu trọc cười bất đắc dĩ nói:
- Xảy ra chút biến cố, đang tu sửa, không thể để các người gặp nguy hiểm trong lúc truyền tống đúng không?
Tần Quân gật đầu, hắn hỏi:
- Trừ chỗ của ngươi ra không còn truyền tống môn nào đi thông Biên Hải thành sao?
Tu sĩ đầu trọc xua tay:
- Không có, nếu không tin các ngươi cứ đi hỏi người khác. Biên Hải thành đến gần Nam Tận Hải, động vật biển tung hoành, vô cùng nguy hiểm. Ít ai đi Biên Hải thành nên khó làm ăn, những người khác không kiên trì được.
Tu sĩ đầu trọc nháy mắt với hai tu sĩ bộ dạng gia phó bên cạnh truyền tống môn, giục bọn họ tiếp tục sửa.
Tần Quân nghe vậy đành thôi, quay đầu nghiêm túc hỏi Liễu Nhược Lai:
- Cho nàng cơ hội cuối cùng, xác định không trở lại?
Liễu Nhược Lai nghiêng đầu hừ nói:
- Không, nếu về thì ta sẽ hối hận cả đời. Ta muốn đi theo ngươi, làm nha đầu cũng được!
Liễu Nhược Lai không muốn làm công cụ liên nhân của thế gia, đi theo Tần Quân ít ra sinh hoạt kích thích, các loại mạo hiểm.
Tần Quân lười khuyên, có nha đầu đi theo ít ra khiến hắn không nhàm chán.
Với tổ hợp hào hoa Dương Tiễn, Kim Thiền Tử, Cửu Đầu Trùng, Trư Bát Giới thì càn quét Nam Tận Hải không thành vấn đề.
Nam Tận Hải bị Thần Điện khống chế chắc chắn không mạnh như Thần Điện, không thì sớm trở mình làm chủ nhân.
Đám người Tần Quân đành rời khỏi khu truyền tống đi dạo chờ hoàng hôn.
Không lâu sau trên bầu trời Đông Phương trấn thành xuất hiện các tu sĩ cưỡi yêu cầm, mỗi cửa thành bị phong tỏa không cho ra vào.
La Tây Nghiệp ngồi trên một lầu các, mặt không chút máu, môi trắng, mình trần ngực quấn vải trắng, máu nhuộm vải trắng ngày càng đỏ.
La Tây Nghiệp gầm rống:
- Phải bắt lấy chúng, ta muốn cho chúng sống không bằng chết!
Thị nữ đang chăm sóc La Tây Nghiệp sợ hãi run rẩy.
Một nam nhân trung niên bước đến, vóc dáng cao to mặc hoàng phục hoa quý. Nam nhân trung niên nhíu chặt chân mày rậm, mắt cháy lửa giận, nhìn La Tây Nghiệp như dã thú không còn lý trí thì càng giận hơn.
Nam nhân trung niên trầm giọng mắng:
- Thứ không nên thân! Mới đưa Hỏa Đề liệt mã cho ngươi liền diễu võ dương oai trong thành, lão phu không phải thành chủ Đông Phương trấn thành!
La Tây Nghiệp nghe tiếng ngoái đầu nhìn, thấy phụ thân của mình thì sợ hãi quỳ xuống khóc kể:
- Phụ thân phải làm chủ co nhi tử!
Nam nhân trung niên hoàng phục càng giận, vung tay áo hất La Tây Nghiệp đập vào tường. Lầu các rung rinh.
Nam nhân trung niên hoàng phục tức giận mắng:
- Lão phu sớm muộn gì sẽ bị ngươi hại chết!
Có rất nhiều trường hợp vì tử đệ ăn chơi trác táng hại gia tộc hủy diệt. Nhưng mắng thì mắng, trong lòng nam nhân trung niên hoàng phục không lo, gã dù sao là chấp sự của Thần Điện, địa vị không cao cả gì nhưng ít ra hơn thành chủ, ngang hàng với vực chủ.
La Tây Nghiệp nằm dưới đất co giật, đôi mắt đầy tơ máu tràn ngập độc ác, gã không ghét phụ thân của mình mà thù hận Tần Quân.
Hôm nay tâm tình La Tây Nghiệp rất tốt định cưỡi Hỏa Đề liệt mã ra ngoài sính uy, ai biết giữa đường đụng Tần Quân.
La Tây Nghiệp không chút áy náy ngược lại đinh ninh Tần Quân chọc vào gã.
Toàn thành truy nã đám người Tần Quân, dân chúng và tu sĩ bàn tán xôn xao.
- Chuyện gì xảy ra? Tại sao động can qua lớn vậy?
- Thì tại vì La Tây Nghiệp bị người bị thương nặng.
- La Tây Nghiệp? Ui chà, ai to gan thế?
- Chắc lần đầu tiên tới Đông Phương trấn thành, không biết lai lịch của La Tây Nghiệp.
- Buồn cười, chúng ta đường đường là Đông Viêm Vực mà bị Thần Điện chèn ép vậy sao?
Các loại bàn tán ồn ào, đa số người vui sướng khi người gặp họa. Không ai đồng tình La Tây Nghiệp ngược lại thấy rất sung sướng.
Nhưng chọc vào La Tây Nghiệp thì đám người Tần Quân chắc chắn không có kết cục tốt.
Giờ phút này nhóm Tần Quân đang ăn uống trong một khách điếm.
Phải công nhận Đông Viêm Vực hơn xa Nam Vực, trong Đông Phương trấn thành thức ăn ẩn chứa linh khí đã đậm hơn cả thực vật của Thánh thành.
Đường Tam Tạng cười nói:
- Bệ hạ, hình như đối phương đã hành động.
Tần Quân vừa uống rượu vừa xua tay, những người khác cười dửng dưng.
Hai tay Liễu Nhược Lai chống cằm nhìn Tần Quân:
- Đông Phương trấn thành có người của Đông Phương gia tộc làm thành chủ, tộc trưởng là vực chủ đương thời của Đông Viêm Vực.
Tần Quân lau vết rượu bên môi, cười nói:
- Dạ Đế còn bị Dương Tiễn hạ gục, nàng nghĩ Đông Phương vực chủ có thể làm gì trẫm?
Liễu Nhược Lai ngẫm kỹ lại thấy có lý, nghe đồn Đông Phương vực chủ hình như không đánh lại Dạ Đế. Vậy xem ra đám người Tần Quân vô địch?
Nghĩ vậy ánh mắt Liễu Nhược Lai nhìn Tần Quân đã đổi khác.
Chỉ dựa vào vài tên thuộc hạ đã tung hoành Đông Viêm Vực, đổi lại trước kia Liễu Nhược Lai không dám tin.
Lúc này một đám binh sĩ bỗng nhiên xông vào khách điếm, đi thẳng tới chỗ nhóm Tần Quân.
Trên đường cái trước cổng thành có nhiều người đã thấy nhóm Tần Quân, tổ hợp quái dị như thế rất bắt mắt, dễ dàng bị tra ra.
Không cần Tần Quân nói, Cửu Đầu Trùng đứng lên trước.
Dương Tiễn và Kim Thiền Tử không thèm quay đầu nhìn, đám tôm tép không đáng lọt vào pháp nhãn của họ.