Dẫn tới người trong toàn thành trong lòng bàng hoàng.
- Tần Quân sẽ không phải là muốn tiêu diệt toàn bộ Hoàng Đô chúng ta chứ?
- Không thể. Nếu vậy quá điên cuồng!
- Thần Kiếm Đường và Tinh Túc Môn đều đứng hàng bảy đại tông môn...
- Thật khiến cho người ta thổn thức. Đó là tông môn đỉnh cấp của hoàng triều!
- Mấy người Tần Quân không ngờ thay đổi số phận của một hoàng triều. Quả thực không thể tưởng tượng nổi...
Hôm nay đã xảy ra quá nhiều chuyện, khiến cho tất cả những người còn sống sót bên trong Hoàng Đô đến nay giống như thân ở trong giấc mộng. Thậm chí hơn nửa tháng tới, bọn họ đều sinh sống ở bên trong mộng cảnh.
Sau khi đi tới Thiên Ban tửu lâu xa hoa nhất Hoàng Đô, tiểu nhị tiếp đón đám người Tần Quân hết sức lo sợ, giống như gặp quỷ.
- Sợ cái gì, ta lại sẽ không ăn ngươi!
Tần Quân cười mắng, thiếu chút nữa khiến tiểu nhị sợ ngất đi. Điều này khiến cho hắn rất phiền muộn. Chẳng lẽ bên ngoài có lời đồn hắn sẽ ăn thịt người sao?
Hắn lại không biết, thật đúng là như vậy!
Danh tiếng của Tần Quân ở hoàng triều Nam Trác hoàn toàn là ác danh. Đương nhiên ở trong các vương quốc xung quanh, hắn chính là truyền kỳ.
Nhất là khi việc hắn trải qua được truyền ra ngoài, khiến cho hắn thu hoạch được vô số người sùng bái.
Từ một vương quốc nghèo túng đi ra, dần dần tập kích ngược, ở trong Nhân Bảng xuất hiện tên, dương danh ở trong thí luyện thành của vũ hội Tiềm Long, ở trong Hoàng Đô đại sát tứ phương. Thậm chí còn giết chết thánh thượng Nam Trác, khiến cho bảy đại tông môn không thể tránh được. Trải qua chuyện như vậy chỉ tồn tại ở trong những truyền thuyết hoang đường. Nhưng trong thiên hạ hiện nay, xuất hiện ra một Tần Quân, khiến cho lời đồn đại trở thành sự thật.
Tần Quân lắc đầu cười, sau đó tự mình đi tới trước một cái bàn ngồi xuống. Đám người Thái Bạch Kim Tinh tiến tới vây quanh. Chưởng quỹ thấy vậy run run rẩy rẩy đi tới, hỏi:
- Tần Quân đại nhân, chỉ cần ngươi không giết chúng ta, chúng ta mặc cho ngươi sai phái...
Toát mồ hôi!
Thời gian hắn ở trong Dục Lôi Trì bế quan này, không nghĩ tới sát danh đã lớn như vậy.
Đây chính là sự chênh lệch giữa thiên tài và cường giả.
Người trước là có tiềm lực, người sau đã xuất hồn.
- Mang lên rượu và thức ăn ngon nhất!
Tần Quân phất tay nói. Có tiện nghi không chiếm là kẻ ngốc!
Chưởng quỹ như trút được gánh nặng, liền vội vàng xoay người đi làm.
- Điện hạ, tiếp theo có tính toán gì không?
Lý Bạch vừa nghe có rượu nhất thời mặt mày rạng rỡ, cũng dẫn đầu mở ra trọng tâm câu chuyện hỏi.
- Đương nhiên là quay về vương quốc Càn Nguyệt làm hoàng đế!
Tần Quân đương nhiên nói. mọi người nghe được không khỏi cười lớn. Vừa đại náo hoàng triều, lại quay về vương quốc làm hoàng đế. Nói ra sợ không có người nào chịu tin.
Đát Kỷ che miệng cười nói:
- Chuẩn bị mưu phản sao?
Khóe miệng Tần Quân cong lên cười nói:
- Nếu như phụ hoàng tiện nghi này của ta có chút đầu óc, chắc hẳn sẽ tự mình truyền ngôi. Dù sao hắn cũng nhảy nhót không được mấy năm.
Càn Hoàng Đế đối với hắn cũng không tệ lắm. Tần Quân tự nhiên sẽ không giết hắn.
Tần Vân nghe được rất không vui. Mấy tháng ngắn ngủi, Tần Quân cũng đã leo đến độ cao bao trùm hoàng triều. Xem ra sau này hắn phải liều chết ôm lấy cái chân lớn này mới tốt.
Trong mắt Chúc Nghiên Khanh lóe lên dị quang. Bạch Mãnh Hổ lại đang ước mơ tới tương lai tốt đẹp của Bạch Hổ Môn.
Đúng lúc này, một bóng người mặc y phục màu vàng đi đến. Thình lình là Trương Giác.
- Tham kiến điện hạ!
Trương Giác kích động đi tới trước mặt Tần Quân quì một gối. Trong ánh mắt hắn nhìn Tần Quân tràn ngập sự sùng bái.
Bị yêu nhân tiếng tăm lừng lẫy trong lịch sử Hoa Hạ sùng bái, Tần Quân không hiểu sao có một loại cảm giác thành tựu. Hắn xua tay cười nói: \
- Đứng lên đi, Trương Giác, gần đây ngươi đi đâu vậy?
- Trong khoảng thời gian này, ta chạy tới vung sát cổng thành Hoàng Đô, vì điện hạ tản ra thần danh.
Trương Giác cung kính đáp lại.
Tần Quân sửng sốt. Người này lại đi lừa dối người?
Khí mê hoặc lòng người quả thực biến thái. Cũng không biết có bao nhiêu người bị hắn lừa dối thành công.
Còn không chờ Tần Quân hỏi thăm, Trương Giác liền bắt đầu tự báo thành tích:
- Hai mươi vạn binh sĩ cửa tây đã biểu thị nguyện ý tìm nơi nương tựa từ điện hạ!
Hai mươi vạn!
Tần Quân trợn tròn hai mắt. Đám người Thái Bạch Kim Tinh cũng dọa cho giật mình.
Lúc này mới bao nhiêu ngày?
Binh sĩ Hoàng Đô lại không tầm thường. Người tệ nhất cũng là tu vi Trúc Cơ Cảnh tầng năm. Thậm chí có không ít tồn tại là Kim Đan Cảnh, lại bị Trương Giác chiêu hàng?
Tuy rằng hai mươi vạn đại quân ở trong mắt bọn họ vẫn giống như con kiến hôi, nhưng đối với trình độ tu vi như Trương Giác mà nói, đơn giản là thần tích.
- Thật sự là hai mươi vạn quân chính quy sao?
Tần Quân nhíu mày hỏi. Chẳng lẽ đều là những nhân vật người già kẻ yếu?
Trương Giác nghiêm túc nói:
- Tất nhiên là quân chính quy, hơn nữa còn là binh sĩ thủ thành!
Lời này vừa nói ra, mọi người không nhịn được phải nhìn hắn với cặp mắt khác xưa. Thật không nghĩ tới, hắn với tu vi Kim Đan Cảnh không ngờ có thể có làm được như thế.
Xem ra, người có thể bái nhập Tần Quân đều không phải là loại người đơn giản.
Hoặc là lực chiến đấu cường đại, hoặc là có khả năng đặc biệt. Miệng lưỡi của Trương Giác rõ ràng đã đăng phong tạo cực.
- Không sai, từ từ cố gắng. Sau đó sẽ không bạc đãi ngươi!
Tần Quân vỗ Trương Giác vai cười nói, biểu tình ta xem trọng ngươi.
Trương Giác vội vàng khiêm tốn đáp lại. Bầu không khí trở nên càng hòa hợp hơn.
Có hai mươi vạn đại quân bái nhập, Tần Quân tất nhiên vui mừng rướn chân mày lên. Lại thêm quân đoàn áo bào trắng rất nhanh liền chạy tới. Thủ hạ của Tần Quân sẽ không chỉ là cường giả đứng đầu, binh lực cũng rất khả quan.
Rất nhanh, chưởng quỹ liền đánh tiếng để tiểu nhị mang thức ăn lên. Đám người Tần Quân nâng cốc chúc mừng, rất vui vẻ. Đương nhiên người của khách sạn lại kinh hãi run sợ.
Đại khái qua chừng nửa canh giờ, Sa Ngộ Tĩnh và Lý Nguyên Phách trở về. Trên người hai người đều có vết máu, thoạt nhìn rất dọa người.
- Đều đã hoàn thành?
Tần Quân cười hỏi. Bắc Cung Tổ vừa chết, toàn bộ hoàng triều Nam Trác tất nhiên không ai có thể cùng Sa Ngộ Tĩnh đối đầu. Cho dù là Lý Nguyên Phách cũng có thể ngang ngược không chút e ngại.
- Đó là đương nhiên!
Lý Nguyên Phách hất cằm lên kiêu căng nói.
Hồng Hài Nhi đảo con ngươi một vòng, cười đùa nói:
- Ngốc lớn, lúc nào chúng ta tới khoa tay múa chân một chút.