Lý Nguyên Phách tuy rằng giống như bệnh quỷ, nhưng đối với Hồng Hài Nhi mà nói đúng là người cao to. Thậm chí có thể nói là người khổng lồ. Ai bảo hình thể của Hồng Hài Nhi chỉ là đứa trẻ sơ sinh vậy.
- Tốt!
Mắt của Lý Nguyên Phách nhất thời sáng lên. Lúc trước Hồng Hài Nhi đại chiến Cổ tiền bối, cảnh tưởng đó đến nay vẫn còn khiến cho chấn động. Hắn cũng không e ngại, trái lại nóng lòng muốn thử.
Chim đại bàng cánh vàng đã từng sợ ai?
Sự ngang tàng trong xương cốt khiến cho hắn không khiếp sợ bất kỳ đối thủ nào, gặp mạnh lại càng mạnh mẽ hơn!
Tần Quân có chút đau đầu. Lý Nguyên Phách và Hồng Hài Nhi cũng đều là người không chịu được bị thua. Hai người đại chiến tám chín phần mười sẽ là diễn biến thành tử chiến. Xem ra sau này phải chú ý chăm sóc dạy bảo một hồi.
Sau đó mọi người lại chè chén trong khoảng thời gian uống cạn chén trà, liền đứng dậy rời khỏi khách sạn Thiên Ban. Điều này khiến cho chưởng quỹ thở phào nhẹ nhõm. Hắn không tự chủ được, lau mồ hôi lạnh trên trán.
- Điện hạ, bây giờ chúng ta lại rời đi sao? Điện hạ không dự định chờ Ngạo Vô Kiếm thống nhất hoàng triều Nam Trác sao?
Thái Bạch Kim Tinh nhẹ cười hỏi.
Tần Quân lắc đầu:
- Ta sợ ta sẽ không nhịn được làm khó hắn!
Mọi người liền cười rộ lên. Tần Quân cái gì cũng tốt, chính là rất thích tổn hại người.
Chỉ có điều hắn tạm thời quả thực không thể hủy diệt hoàng triều Nam Trác. Nếu như hoàng triều Nam Trác ngã xuống, các hoàng triều còn lại liền sẽ đưa tay qua đây, gây bất lợi cho sự phát triển của vương quốc Càn Nguyệt. Nếu như hoàng triều Nam Trác không có ngã xuống, trời sập xuống có người vóc dáng cao chống đỡ trước, mới có thể giúp vương quốc Càn Nguyệt tranh thủ cơ hội phát triển.
Đến lúc này, đoàn người liền đi về phía cửa tây. Trước khi đi, Tần Quân tất nhiên phải dẫn theo hai mươi vạn đại quân ở cửa tây đi. Sau này nếu như bị Ngạo Vô Kiếm biết được, nhất định sẽ tức giận đến thổ huyết.
Binh sĩ Hoàng Đô đều là tinh nhuệ trong tinh nhuệ.
...
Ầm ầm ầm...
Lôi vân cuồn cuộn.
Tia chớp giống như từng con rồng uốn lượn lao xuống, trong chớp mắt lại biến mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi.
Tí tách, tí tách.
Nước mưa rửa trôi mặt đất này. Phía dưới là sa mạc vô tận. Bên trong một tòa cung điện to lớn đứng sừng sững, giống như một bàn tay cực lớn đánh về phía trời cao. Đêm tối ở dưới mưa gió có vẻ đáng sợ khủng khiếp, giống như pháo đài quỷ.
Vèo.
Một tiếng động vang lên.
Một bóng người từ phía chân trời bay tới, lao nhanh về phía cung điện uy nghiêm đáng sợ bay. Nhìn gần, không ngờ chính là Cổ tiền bối lúc trước cùng Hồng Hài Nhi đại chiến. Chỉ có điều giờ phút này hắn giống như ảo ảnh, thoạt nhìn cực kỳ không chân thật. Nếu như có người tu vi cao thâm nhìn thấy, nhất định sẽ nhận ra đây là nguyên thần xuất khiếu.
Hắn không ngờ từ trong tam muội chân hỏa chạy thoát được.
- Thù này không báo, Cổ Đăng ta thề không làm người!
Dưới trạng thái nguyên thần trong mắt Cổ tiền bối lóe ra sát ý điên cuồng. Hắn vẫn là lần đầu tiên rơi vào tình trạng chật vật như vậy.
Phải biết rằng hắn ở mảnh đất vô chủ lại là tồn tại một tay che trời. Nếu như truyền đi, tuyệt đối sẽ làm cho hắn mất hết mặt mũi.
Mảnh đất vô chủ, tên cũng giống như ý nghĩa, chính là nơi không bị ràng buộc, là chỗ hai đạo chính ma giao hòa. Địa cảnh nơi đây rộng lớn bao la. Thậm chí vượt xa so với hoàng triều Nam Trác. Bên trong tông môn mọc lên như rừng. Pháp tắc cá lớn nuốt cá bé biểu hiện vô cùng nhuần nhuyễn. Chỗ Nam Minh Thánh Giáo của Du Phượng Hoàng chính là một thế lực trong đó.
Cổ Đăng đó là giáo chủ thần giáo Hắc Nhiên. Nam Minh Thánh Giáo chính là một giáo phái phụ thuộc của thần giáo Hắc Nhiên.
Địa vị của Du Phượng Hoàng quá thấp, tất nhiên không tiếp xúc được đến Cổ Đăng.
Mà lần này, Cổ Đăng quyết định chú ý, đợi thương thế dưỡng tốt liền dẫn theo thần giáo Hắc Nhiên san bằng hoàng triều Nam Trác cùng với Tần Quân thuộc vương quốc Càn Nguyệt.
...
Hoàng triều Nam Trác, cửa tây Hoàng Đô.
Trên đường phố, các tu sĩ giống như nước thủy triều lui lại. Ngay sau đó đám người Tần Quân liền từ cuối con đường đi tới.
- Hì hì, những người này vì sao sợ chúng ta như vậy?
Đứng ở trên đầu vai Tần Quân, Hồng Hài Nhi tò mò hỏi. Căn cứ vào lí do của hắn, hắn từ khi sinh ra liền bắt đầu tu luyện. Hắn tu luyện ba trăm năm mới ra ngoài rèn luyện. Từ trước khi Tần Quân bị giáng chức, đã từng gặp mặt hắn. Hai người mới quen đã thân. Hồng Hài Nhi ham chơi nghe được hắn gặp chuyện không may liền đặc biệt tới trợ giúp.
Đương nhiên, Tần Quân căn bản không có ký ức trước đó đã từng gặp hắn. Nhưng Tần Quân hiểu rõ đây là ký ức do hệ thống thần thoại an bài, cho nên cũng không chọc thủng.
Mọi người cảm giác nghi ngờ sâu sắc. Người này thế nào lại kết giao được nhiều cường giả như vậy?
Nhưng dù nghi ngờ, bọn họ cũng không có cách nào liên tưởng đến hệ thống thần thoại tồn tại. Bởi vì mỗi một người bọn họ đều có trí nhớ thuộc về chính mình. Chí ít bọn họ có thể làm chứng cho mình. Tất cả nghi ngờ cuối cùng đều hóa thành kính phục.
Thiên mệnh chi tử!
Thái Bạch Kim Tinh đánh giá Tần Quân như vậy, khiến cho Tần Vân, Chúc Nghiên Khanh, Bạch Mãnh Hổ khiếp sợ không thôi.
- Còn không phải là bởi vì ngươi sao.
Tần Quân cười mắng. Cuộc chiến đấu lúc trước rất nhanh liền truyền khắp bốn phương tám phương. Cái tên Thánh Anh Đại Vương chắc chắn sẽ khai hỏa.
Hồng Hài Nhi cười đắc ý, khiến cho hắn thoạt nhìn càng thêm khả ái.
Đúng lúc này, phía trước bỗng nhiên có rất nhiều đội binh sĩ chạy tới. Trong tay bọn họ cầm vũ khí, người khoác trọng khải. Bọn họ chạy làm cho cả đường cũng đang chấn động.
- Quá tốt, đội quân muốn tới chế phục Tần Quân!
- Nói đùa gì vậy? Bảy đại tông môn cũng không làm gì được Tần Quân. Ngươi cho rằng đội quân có thể làm được sao?
- Cho dù không được, binh sĩ hoàng triều Nam Trác ta đều là nam nhi tốt đầy nhiệt huyết, sẽ chiến đấu đến thời khắc cuối cùng!
- Ngươi cũng không phải là binh sĩ, nói xong kích động như thế làm cái gì?
Các tu sĩ xung quanh bàn luận ầm ĩ. Tất cả đều lấy ánh mắt mong chờ nhìn về phía các binh sĩ đang chạy tới.
Các binh sĩ đột nhiên chạy tới, khí thế hung bạo mạnh mẽ, khiến cho các tu sĩ xung quanh không nhịn được mong chờ bọn họ sẽ chống lại Tần Quân. Nhưng mà cảnh tượng tiếp theo liền khiến cho tất cả mọi người trợn tròn hai mắt.
- Tham kiến điện hạ!
Tất cả binh sĩ giống như sóng biển, quì một gối xuống, bái lạy Tần Quân. Bọn họ cùng kêu lên, âm thanh chấn động trong phạm vi vài khu phố.