Phóng tầm mắt nhìn lại, binh sĩ phía sau chạy tới cũng quỳ xuống theo. Bọn họ còn xếp hàng ở cuối còn đường. Ít nhất cũng có hơn một nghìn người. Nhưng so với hai mươi vạn đại quân, đây chỉ là một phần nhỏ.
Tần Quân cười nói:
- Tất cả đều đứng dậy!
Không thể không nói, loại cảm giác này rất thoải mái!
Một loại cảm giác thoải mái không giống như khi nắm giữ cường giả siêu cấp, khiến cho trong lòng hắn bắt đầu sinh sôi dã tâm muốn bồi dưỡng thật nhiều đội quân.
Các binh sĩ vừa nghe, đều cung kính đứng dậy. Ánh mắt mỗi người nhìn về phía hắn đều tràn ngập sự cuồng nhiệt, giống như đang nhìn thấy thần linh.
Trương Giác đứng ở phía trước cao giọng nói:
- Các tướng sĩ lạc đường, có bằng lòng đi theo điện hạ nhà ta rời khỏi nơi đây, sáng tạo ra một thịnh thế mới hay không!
- Chúng ta nguyện ý thề chết đi theo!
Hơn một nghìn tên lính cùng kêu lên, đó là thanh thế tới mức nào. Đủ để khiến cho người bình thường sợ tới vỡ mật. Nhưng điều khiến cho các tu sĩ xung quanh không hiểu nổi chính là trên mặt bọn họ tại sao lại có vẻ cuồng nhiệt tới mức như vậy.
Chẳng lẽ Tần Quân đã rót thuốc mê gì cho bọn họ hay sao?
Kết quả là, Tần Quân ở dưới vòng bao quanh của các binh sĩ đi về phía cửa tây. Trong Hoàng Đô nắm giữ nhiều chỗ địa điểm truyền tống. Trong đó các cửa thành đều có một chỗ.
Bọn họ không ngừng đi tới. Binh sĩ gặp phải đều quỳ lạy Tần Quân, sau đó gia nhập theo đội ngũ của Tần Quân.
Rất nhanh, bọn họ lại đi tới trước cửa tây. Tần Quân quay đầu lại về phía Trương Giác hỏi:
- Hôm nay có thể truyền tống chúng ta đến Lạc Yên Thành hay không?
Trong khoảng thời gian này, Trương Giác đã trở thành bách sự thông của vùng này. Hắn vội vàng ôm quyền nói:
- Có thể. Chỉ có điều nếu như muốn truyền tống cả hai mươi vạn đại quân đi, sợ rằng sẽ tốn chút thời gian.
- Không có việc gì, ta chờ nổi.
Tần Quân khoát tay nói. Vừa lúc có thể cho Bạch Mãnh Hổ đi đón các đệ tử của hắn.
Môn phái nắm giữ huyết mạch thần thú, Tần Quân vẫn để ở trong lòng. Ngay cả Nam Minh Thánh Giáo cũng cố ý phái Du Phượng Hoàng tới tìm kiếm Bạch Hổ Môn. Có thể thấy được ý nghĩa phi phàm của Bạch Hổ Môn.
Sau đó đoàn người ở dưới sự hướng dẫn của Trương Giác đi tới trước cánh cửa truyền tống.
- Những đệ tử kia của ngươi đều ở nơi nào?
Tần Quân nhíu mày về phía Bạch Mãnh Hổ hỏi.
Bạch Mãnh Hổ vội vàng trả lời:
- Ta có liên lạc phương pháp đặc biệt, có thể khiến cho bọn họ tới tìm ta.
Tần Quân không khỏi gật đầu. Tường thành ở trước mặt bọn họ có một cánh cửa truyền tống không gian cao tới mười thước. Hơn mười viên linh thạch được gắn ở trên hai trụ đá. Linh lực hóa thành màn ánh sáng, xa hoa, nhưng khiến người ta một loại cảm giác rợn cả tóc gáy.
Ở dưới vòng vây của đám người Lý Nguyên Phách, Tần Quân cất bước tiến vào trong cánh cửa truyền tống.
Trương Giác quay đầu lại kêu:
- Để cho Mục tướng quân triệu tập đội quân, chỉnh đốn quân ngũ xuất phát!
Một tên binh sĩ bên cạnh hưng phấn gật đầu. Sau đó hắn xoay người nhanh chóng rời đi. Điều này khiến người ta kinh ngạc không biết Trương Giác rốt cuộc là tẩy não cho bọn họ như thế nào, không ngờ khiến cho những binh sĩ này trung thành như vậy.
...
Lạc Yên Thành.
Cánh cửa truyền tống trên quảng trường bỗng nhiên có sóng dao động, dẫn tới binh sĩ bên cạnh không khỏi liếc mắt nhìn. Rất nhanh sắc mặt bọn họ liền đại biến. Có người kinh sợ kêu lên:
- Có người từ Hoàng Đô truyền tống tới!
Hoàng Đô hiện tại đã là cái tên toàn bộ hoàng triều Nam Trác vừa nghe tin đã sợ mất mật. Gần đây người từ Hoàng Đô truyền tống qua gần như đều chạy nạn. Hơn nữa thân phận bọn họ đều không đơn giản. Người bình thường căn bản không có tư cách sử dụng cánh cửa truyền tống.
Phần lớn người truyền tống bọn họ tới liền sẽ phát tiết một hồi, khiến cho binh sĩ trấn giữ ở đây khổ không thể tả.
Nhưng ở thời điểm các binh sĩ trấn giữ kinh hãi run sợ, đám người Tần Quân từ trong cánh cửa truyền tống chậm rãi bước ra.
Cục diện trong nháy mắt trở lại yên lặng.
Lặng ngắt như tờ.
Tần Quân đã sớm được nổi danh ở Lạc Yên Thành. Các binh sĩ ở đây đều đã từng nhìn thấy hắn. Vừa nhìn thấy sự xuất hiện của hắn, các binh sĩ thiếu chút nữa sợ tiểu cả ra quần.
Một giây tiếp theo, các binh sĩ đều ném binh khí liền trốn đi. Vừa trốn bọn họ còn vừa hô to:
- Tần Quân tới rồi!
- Bá vương tới rồi. Mọi người chạy mau đi!
- Kết thúc rồi. Tần Quân muốn tới tàn sát hàng loạt dân trong thành!
- Trời xanh ơi, ai tới cứu giúp chúng ta!
Tần Quân nghe được trán đầy vạch đen. Ta có thật sự kinh khủng như vậy không?
Đát Kỷ và Tiểu Ly không khỏi che miệng cười khẽ. Mặc dù Chúc Nghiên Khanh tính tình lạnh lùng cũng không nhịn được nhếch miệng lên. Nụ cười khẽ của nàng đẹp đến không thể tả.
Hồng Hài Nhi ngồi ở trên đầu vai Tần Quân không ngừng vỗ tay vui cười. Những người khác cũng lộ ra ý cười.
Quảng trường lớn như vậy rất nhanh liền không còn bóng dáng của các binh sĩ nữa. Quả nhiên là hiu quạnh không thôi.
Đám người Tần Quân không có dừng lại ở đây. Bọn họ cùng nhau đi về phía khách sạn Du Long. Giả Tuân cùng với các cấm vệ còn đang ở bên trong khách sạn Du Long. Tần Quân không có quên bọn họ.
Đương nhiên, nguyên nhân trọng yếu hơn là chờ đợi tất cả hai mươi vạn đại quân truyền tống tới đây, sẽ tiêu hao một số lượng lớn linh thạch. Đối với điều này, Tần Quân cũng không quá để ý. Dù sao cũng không phải tiêu hao linh thạch của hắn.
Đám người Tần Quân quá mức chói mắt. Bọn họ vừa tiến vào Lạc Yên Thành liền gây cho chấn động. Bất kể là tu sĩ hay bách tính, vừa nhìn thấy hắn liền khiếp sợ đến mức hoảng hốt tránh né.
Bởi vì lúc trước từng trải qua những cảnh tượng tương tự ở Hoàng Đô, Tần Quân đã thành thói quen.
Như vậy cũng tốt. Chí ít không có người nào xông tới cản đường.
Hắn cũng chỉ có thể an ủi mình như vậy.
Trở lại khách sạn Du Long, Giả Tuân cũng đã dẫn theo các cấm vệ đứng ở trước cửa lớn chờ đợi. Bởi vì tin tức đã đã lan tràn toàn thành. Đám người Tần Quân còn chưa tới, bọn họ cũng đã nghe được tin, nên đi ra chờ.
- Cung nghênh điện hạ trở về!
Giả Tuân quỳ xuống. Vừa nói xong hắn liền ngũ thể chạm đất. Đám cấm vệ phía sau cũng vậy. Hoàn toàn không giống với hành lễ lúc trước. Thân là thái sư vương quốc Càn Nguyệt Giả Tuân hành đại lễ như vậy, ý định đã lộ rõ ràng.
Trước đây hắn vẫn rất tò mò, Tần Quân thế nào lại phái người tới đón Tiểu Ly và Pháp Hải rời đi. Hóa ra là vì đại náo Hoàng Đô.&