Cảnh này hù sợ năm vị Nhập Thánh được Vệ Nhạc mang tới, họ chưa ra tay mà hai cường giả đỉnh cao trong đội đã thua?
Cường Lương hừ lạnh một tiếng:
- Hừ!
Cường Lương vung tay phải ném Vệ Nhạc bay ra.
Trường kiếm rời người, Triệu Công Minh hộc máu theo, may mắn chút xíu vết thương này không lấy mạng của gã.
Vệ Nhạc bị lực lượng của Cường Lương ném bay ra ba ngàn vạn dặm đập trúng ngôi sao màu đất, cả hành tinh nứt ra với tốc độ mắt thường trông thấy, suýt tan vỡ.
So với Triệu Công Minh thì Vệ Nhạc bị thương nặng hơn, ý thức rơi vào hỗn độn, xương toàn thân vỡ nát, nội tạng và kỳ kinh bát mạch bị chấn đứt.
Đối diện Cường Lương thì Vệ Nhạc như con kiến không có chút sức chống đỡ.
Dù Vệ Nhạc có kiếm thuật thông thiên nhưng Cường Lương sức mạnh phá vạn pháp!
Trong khoảng thời gian ngắn liên tục đánh bại Đế Thiên Vô thiên kiêu tuyệt thế trăm vạn năm hiếm gặp, Kiếm Cuồng Vệ Nhạc, bày ra uy thế bá đạo của Tổ Vu lôi lâm li.
Tần Quân ngông cuồng cười hỏi:
- Còn có ai không phục?
Trăm vạn thần tiên làm nô, có cường giả tuyệt thế làm bạn, Tần Quân không kiêu ngạo cũng uổng.
Những sinh linh lơ lửng sau lưng đám thần tiên trợn mắt há hốc mồm, thật lâu khó lấy lại tinh thần.
Đối mặt Tần Thiên Đế thì bọn họ không có chút sức uy hiếp, đầu óc ù đặc, thân thể không kịp phản ứng, quên chạy trốn.
Phục Hy cười khẽ:
- Đại cục đã định.
Trăm vạn thần tiên phản chiến, Cổ Tiên giới đã là vật trong lòng bàn tay Tần Quân.
Tần Quân lạnh lùng quát:
- Ai còn dám không phục?
Thanh âm động bát phương, chấn nhiếp trời sao, khiến người sợ.
Trăm vạn thần tiên bị Thiên Thư khống chế không cách nào chống cự, chỉ có thể nghiến răng nghiến lợi nhìn Tần Quân. Mắt họ tràn ngập tuyệt vọng.
Cường Lương, Triệu Công Minh đã mạnh lắm rồi, Tần Quân còn nắm giữ Thiên Thư.
Chiến tranh từ lúc ban đầu đã có kết cục.
Cường Lương bỗng gầm lên:
- Grào!!!
Thân hình Cường Lương nhanh chóng cao lên, lôi điện lượn lờ, hai con rắn vàng bò ra từ dưới nách, đầu biến thành đầu cọp, cơ thể cao đến vạn trượng đánh tan biển mây linh khí xung quanh.
Vô số sinh linh bị rống tinh thần rung mạnh, thậm chí ý thức hoảng hốt.
Đế Thiên Vô lơ lửng cách mấy trăm dặm toàn thân đẫm máu, không còn phong độ lúc trước, cực kỳ chật vật. Ánh mắt tràn đầy kiêng kị, khó tin nhìn Cường Lương.
Chỉ dựa vào quyền phong đã hạ gục gã, vị thiên kiêu tuyệt đại được gọi là trăm vạn năm khó gặp đã bị đập nát lòng tự tôn.
Đế Thiên Vô kinh hoàng thầm nghĩ:
- Bọn họ rốt cuộc là ai?
Cổ Tiên tinh vực nho nhỏ mà có cường giả như vậy?
Thiên kiêu là cường giả hạng nhất trong ba ngàn thế giới, huống chi Đế Thiên Vô xếp vào tốp mười trên bảng Ba Ngàn Thiên Kiêu.
Đế Thiên Vô chú ý thấy tu vi của Tần Quân chỉ là Thái Ất Tán Tiên cảnh viên mãn, tại sao hắn được cường giả Hiển Thánh cảnh đi theo?
Bối cảnh của Đế Thiên Vô cũng rất lớn, thậm chí không kém gì Ma Minh, nhưng không có cường giả Hiển Thánh cảnh theo bên cạnh. Hơn nữa Vệ Nhạc là Hiển Thánh cảnh sơ kỳ vẫn bị Cường Lương diệt gọn.
Trong phút chốc tim Đế Thiên Vô đập loạn.
Tần Quân không chú ý đến biểu tình của Đế Thiên Vô, trong mắt hắn thì gã không cấu thành uy hiếp nữa, bao gồm Kiếm Cuồng Vệ Nhạc.
Tần Quân lạnh lùng quát:
- Thần tiên nghe lệnh, trở về Cổ Tiên giới!
Dứt lời trăm vạn thần tiên cùng xoay người, hình ảnh vô cùng đồ sộ. Ánh sáng vàng trên người họ rực rỡ biết bao, tụ tập lại như mặt trời xoay nhanh.
Đám sinh linh ở phía sau sợ đứng tim, đối diện trăm vạn thần tiên, uy áp khó tả đó hù sợ bọn họ.
Vù vù vù vù vù!
Các thần tiên bay hướng Cổ Tiên giới với tốc độ cao nhất, như đàn sao băng cực kỳ rực rỡ.
- Tại sao ra thế này?
- Vì sao các thần tiên nghe lệnh Tần Thiên Đế?
- Trong tay Tần Thiên Đế có Thiên Thư!
- Thiên Thư?
Vô số sinh linh bị đám thần tiên xua tan, thần tiên bị Thiên Thư khống chế không thu về khí thế, bọn họ cùng xông lên, thần uy trăm vạn thần tiên thì khủng bố biết bao.
Thần tiên về giới, thanh thế to lớn như cơn lũ màu vàng đổ ập trời sao mênh mông, rung động lòng người.
Sinh linh đến từ Cổ Tiên giới hốt hoảng né tránh, sợ thần tiên bị Thiên Thư khống chế đâm chết mình.
Tần Quân hào khí cười nói:
- Trăm vạn thần tiên thì sao? Vẫn chỉ là đồ chơi trong tay trẫm!
Mắt Tần Quân tràn đầy điên cuồng nhìn Cổ Tiên giới.
Thù máu sâu như biển mười ba vạn năm trước chưa xong, chưa giết đủ Thương Hoa Tiên Tôn!
Thần tiên lúc trước bao vây tiễu trừ Thánh Đình đều phải chết, dù tất cả chỉ do lập trường khác nhau.
Trong kiếp trước hay kiếp này Tần Quân chỉ cầu khoái ân ý cừu, không có lỗi với lương tâm, với chính mình.
Nếu không báo thù thì hắn có lỗi với bản thân, làm sao xứng với sinh linh Thánh Đình dưới suối vàng?
Đại chiến kéo dài năm trăm năm đó khiến Huyền Đương đại thế giới đã chết bao nhiêu sinh linh?
Phục Hy chú ý ánh mắt của Tần Quân, thầm lo lắng. Nếu có được Tiên giới quá dễ dàng có khi nào làm Tần Quân bị lạc bản thân không?
Đương nhiên ân tình của Tần Quân rất nặng, giúp y trở về đỉnh cao, Phục Hy sẽ không phản bội hắn.
Nghĩ lại những gì Tần Quân trải qua, hầu như mỗi bước sải thật dài, nếu dễ bị lạc bản thân thì hắn đã sớm đánh mất mình.
Năm vị Nhập Thánh được Vệ Nhạc mang tới lúng túng không biết làm sao:
- Chúng ta phải làm thế nào?
Vệ Nhạc, Đế Thiên Vô thất bại, bọn họ sẽ không ngốc đi chịu chết.
Nhưng kêu họ đi thế này thì về sau biết ăn nói thế nào với Vệ Nhạc? Vệ Nhạc là Kiếm Cuồng, dù gã chết rồi thì Dương Bắc Minh ở sau lưng sẽ không khoanh tay ngồi xem.
Không đắc tội Tần Thiên Đế nổi, bọn họ càng sợ Kiếm Thần Dương Bắc Minh hơn.
Dương Bắc Minh là đại danh từ vô địch trong ba ngàn đại thế giới ngày xưa, ít nhất mặt ngoài là vậy. Tịch Nghiệp Ma Quân từng có thể tranh phong với Dương Bắc Minh đã thoái ẩn, tuy sự tích còn được lưu truyền rộng rãi nhưng trong lòng ức vạn sinh linh cảm thấy Dương Bắc Minh cao hơn.
Đắc tội Dương Bắc Minh thì không có chỗ sống trong ba ngàn đại thế giới.
Thiên kiêu Quý Lam cắn răng nói:
- Lo cứu Vệ Nhạc trước đi.
Đế Thiên Vô không nằm trong sự suy xét của họ. Đế Thiên Vô vốn có thần thông quảng đại, bối cảnh thông thiên, giết gã khó hơn giết Vệ Nhạc gấp đôi, dù sao cảnh giới của Vệ Nhạc cao hơn.
Bốn Nhập Thánh khác gật đầu, cùng bay hướng Vệ Nhạc.
Đế Thiên Vô cắn răng chọn rời đi.
Đại cục đã định, gã ở lại chỉ vô dụng, có lẽ sẽ nguy hiểm mạng sống, thiên kiêu như Đế Thiên Vô quý mạng sống hơn bất cứ ai.
Tần Quân chỉ vào Vệ Nhạc:
- Giết cho trẫm!