Tu vi Phong Oa là Hiển Thánh cảnh sơ kì, lần trước gặp Đông Hoàng Thái Nhất còn bị một đám Nhập Thánh treo lên đánh, vậy đáng ra Đông Hoàng Thái Nhất không nên địch lại Phong Oa mới đúng.
Trong khoảng thời gian này rốt cục Đông Hoàng Thái Nhất đã trải qua cái gì?
Sóng lửa nướng vẫn thạch phát sáng đến mức chấn động khiến sắc mặt Phục Hy khẽ biến, y lẩm bẩm nói:
- Xảy ra chuyện gì...tại sao pháp trận lại chấn động?
Phong Oa lại xông về phía Đông Hoàng Thái Nhất.
Nhiệt độ cực cao khiến bề ngoài cơ thể Phong Oa đỏ bừng nhưng phẫn nộ khiến nó không chú ý nhiều, chỉ muốn xé nát Đông Hoàng Thái Nhất ra cho hả giận.
Bùm!
Phong Oa nện một quyền vào hư ảnh chuông vàng khiến biển lửa chung quanh bị chấn đến sôi trào.
Giây tiếp theo Phong Oa cảm thấy một lực lượng không thể ngăn lại từ hư ảnh chuông vàng truyền ra, đánh nó hộc máu văng ra ngoài.
Cùng lúc đó vô số sóng lửa chui vào bên trong khối vẫn thạch phát sáng khiến nó chấn động càng mạnh hơn.
- Không tốt!
Phục Hy thầm hô không ổn liền thấy Phong Oa bay ngược ra, đâm vào bên trong khối vẫn thạch khiến bề ngoài nó xuất hiện một cái khe.
Một lực hút kinh khủng từ bên trong khối vẫn thạch phát ra. Tần Quân không kịp phản ứng đã bị nó hút vào, Phục Hy là Hiển Thánh cảnh cũng không thể chống lại, bị hút vào theo.
Lực hút đáng sợ hút sạch đám vẫn thạch chung quanh khiến Đông Hoàng Thái Nhất đang hóa thành tam túc Kim Ô cũng bị dọa, gã kinh hô:
- Đây là loại lực lượng gì?
Xong Đông Hoàng Thái Nhất cũng sợ quá xoay người chạy trốn.
Từ sau khi thấy cảnh Tần Tiên Lục Thần đại chiến Dương Bắc Minh gã luôn luôn du đãng trong Cổ Tiên tinh vực hấp thu lực lượng mặt trời để khiến bản thân mạnh hơn.
Đông Hoàng Thái Nhất trùng hợp đi qua chỗ này cảm ứng được sự dao động của Thời Không Tuyệt Địa nên nhất thời nổi ý xấu, muốn phá hư nơi tuyệt địa này khiến sinh linh trong Cổ Tiên tinh vực đồ thán, làm Tần Tiên giới bị thương nặng do đó mới có trận chiến hôm nay.
Sau khi bay xa hơn ngàn dặm Đông Hoàng Thái Nhất mới quay đầu nhìn lại.
Chỗ ban nãy đã biến thành lốc lửa, chiếu sáng toàn bộ tinh không, khung cảnh cực kì đồ sộ.
Đông Hoàng Thái Nhất thì thào lẩm bẩm:
- Trong đó rốt cục cất giấu thứ gì?
Vẻ mặt gã kinh sợ.
Cỗ khí tức khiến gã sợ hãi kia không ngừng truyền ra giống như sắp có ma thần diệt thế nào sắp trốn tới. Đông Hoàng Thái Nhất không dám ở lâu, lập tức xoay người rời đi biến mất bên trong tinh không vô tận.
…
Vù vù…
Bên tai là tiếng bão cát thổi qua, ý thức của Tần Quân từ từ trở nên tỉnh táo lại.
Tần Quân mở hai mắt, trước mắt hắn là hoang mạc vô tận, không trung hôn ám, lôi vân cuồn cuộn, thỉnh thoảng có sấm sét đánh xuống.
Tần Quân chỉ cảm thấy cả người đau như xé, xương cốt đều nát. Tần Quân muốn đứng lên nhưng lại làm không được.
Hắn mơ màng nghĩ:
- Đây là đâu?
Hắn đem thần thức mở ra cũng không có phát hiện được khí tức của Phục Hy và tiểu Lăng Mệnh.
Tiểu Lăng Mệnh!
Tần Quân trợn mắt, cố gắng muốn đứng dậy nhưng vẫn không được.
Tần Quân vội vàng lấy một viên Thái Ất Phục Nguyên Đan từ trong không gian thần thoại ra, cố gắng đưa vào miệng, sợ hãi lẩm bẩm nói:
- Lăng Mệnh…
Ngay cả hắn còn bị thương nặng như thế không dám nghĩ tiểu Lăng Mệnh sẽ như thế nào.
- Ngao ô!
Phương xa truyền đến tiếng sói tru khiến da đầu kẻ nghe tê dại lại vẫn không khiến Tần Quân sợ hãi. Bây giờ trong lòng hắn đang lo lắng cho tiểu Lăng Mệnh, cũng không bận tâm những nguy hiểm ở chung quanh mình.
Thật lâu sau.
Thương thế Tần Quân bắt đầu khôi phục. Hắn cắn răng ngồi dậy, nhìn chung quanh. Hoang mạc rộng vô biên, không có cây cối mà chỉ thấy những khúc xương trắng thật ghê người.
- Hệ thống, đây là đâu? Con trai trẫm đâu?
Tần Quân thầm hỏi hệ thống, ánh mắt đầy tơ máu. Tính trời tính đất cũng không nghĩ bị Đông Hoàng Thái Nhất đâm một cú.
Lần sau đụng phải Đông Hoàng Thái Nhất, hắn muốn khiến gã trả lại gấp trăm lần!
Hệ thống giải thích nhưng cũng rất ba phải kiểu gì cũng được khiến Tần Quân càng tức hơn:
- Đây là Thời Không Tuyệt Địa. Thời gian và không gian trong này đều rất hỗn loạn, hệ thống tạm thời cũng không quá rõ tình huống ra sao. Còn về con trai túc chủ chắc đã bị tách ra khỏi túc chủ trong thời không loạn lưu.
Nếu tiểu Lăng Mệnh có chuyện gì đời này hắn đều khó an lòng.
Tần Quân cố gắng bình tĩnh lại. Hắn hiểu bây giờ hắn không thể rối loạn được.
Hít sâu một hơi, Tần Quân bắt đầu vận công chữa thương khiến dược lực của Thái Ất Phục Nguyên Đan được nhanh hơn.
Nơi thời gian, không gian hỗn loạn….
Hắn nên làm gì để tìm được con trai mình?
Lại nên làm sao để tìm được đường sống?
Tần Quân cảm thấy mê man.
Phục Hy không ở bên, bây giờ hắn chỉ có thể dựa vào chính mình.
Một lúc sau thương thế Tần Quân tốt hơn phân nửa.
Hắn nhìn quanh một vòng chọn một hướng đi tới rồi bùng nổ tốc độ cao nhất dán sát mặt hoang mạc bay đi, trên đường hắn đi sóng cát dồn dập.
Ầm ầm ầm!
Sấm sét nổ vang giống như những dải lụa uốn lượn trên trời khiến cả trời đất tăm tối cũng sáng lên.
Tần Quân vừa bay vừa thả thần thức ra sưu tầm trăm dặm quanh đó mong có thể tìm được tiểu Lăng Mệnh.
Miệng Tần Quân thì thào tự nói, ánh mắt quét về phía bốn phương tám hướng:
- Không được có việc…ngàn lần đừng có việc…
Thời Không Tuyệt Địa bầu trời vô cùng hôn ám, ngẩng đầu có thể cảm nhận được cỗ uy áp mạnh mẽ kia. Nếu có người dám xông vào rất dễ bị cuốn vào trong thời không loạn lưu.
Hoang mạc bão cát tràn ngập nơi nơi đều là xương trắng, trừ mấy thứ đó không còn vật gì khác. Khung cảnh tiêu điều, hoang tàn vắng vẻ giống như tận cùng thế giới không có một sinh linh sống sót.
Tịch liêu vô tận khiến con người trong hoang mạc rất dễ tuyệt vọng.
Lòng Tần Quân nóng như lửa đốt. Hắn không ngừng tìm kiếm bóng dáng tiểu Lăng Mệnh.
Thời gian nhanh chóng trôi qua.
Sau nửa canh giờ, hắn vẫn không tìm được.
Hai canh giờ sau, hắn vẫn tìm kiếm trong vô định. Đáng tiếc đừng nói Tần Lăng Mệnh, Phục Hy ngay cả một vật còn sống cũng chẳng gặp.
Tuy vậy Tần Quân cũng không bỏ cuộc, hắn vẫn nóng vội tìm kiếm chung quanh.
Cũng may pháp lực hắn cao thâm vô cùng, nếu chỉ phi hành hắn có thể phi hành mãi mãi.
Huyết mạch Cực Viêm Ma Thần cộng thêm Bất Diệt Thánh Thân khiến pháp lực và độ mạnh thân thể Tần Quân đều mạnh hơn xa kẻ cùng giai.
- Ngao ô!
Tiếng sói tru ban nãy lại vang lên khiến đôi mắt đầy tia máu của hắn trở nên hung dữ. Hắn xoay người lao về phía có tiếng sói kêu.