Hệ Thống Thần Thoại Đế Hoàng

Chương 1331: Chương 1331: Thời Không Tuyệt Địa. (Hạ)




- Đi về với trẫm, sau đó trẫm phái người theo ngươi đi phong ấn Thời Không Tuyệt Địa.

Tần Quân gật đầu nói khiến Phong Oa vui mừng, nó vội nói;

- Không cần phiền phức thế, Thời Không Tuyệt Địa ngay trên đường các ngươi tới Tần Tiên giới, có y là đủ rồi.

Khi nói chuyện Phong Oa chỉ về phía Phục Hy.

Nó Nhập Thánh cảnh viên mãn đứng trước Phục Hy còn không dám chống đối đủ biết đối phương mạnh đến cỡ nào.

Tần Quân thoáng suy nghĩ liền gật đầu chấp nhận.

Nếu thật khiến các cường giả trong Thời Không Tuyệt Địa chạy ra vậy Cổ Tiên tinh vực chắc chắn đại loạn.

Tiếp đó ba người Tần Quân đi theo Phong Oa bay tới chỗ Thời Không Tuyệt Địa.

Một đường thuận lợi không có chuyện gì.

Bay cỡ hai canh giờ bọn họ liền tới nơi.

Tần Quân đứng dậy nhìn về phía trước. Trong tầm mắt Tần Quân là vô số đám vẫn thạch, chính giữa có một mặt trời đang xoay tròn, ánh sáng chiếu tới các phương giống như quang minh xua tan bóng tối.

Càng đi về trước bọn họ càng cảm nhận được nhiệt độ cực nóng của mặt trời trước mặt.

Tần Quân nhíu mày hỏi:

- Chắc chắn là chỗ này?

Chẳng lẽ Thời Không Tuyệt Địa nằm trong mặt trời?

Phong Oa gật đầu, tay nó chỉ về phía trước ngưng giọng nói:

- Nó ở phía trước, giữa đàn vẫn thạch. Nếu không phải nơi này có một mặt trời thì rất dễ có sinh linh đụng phải nó.

Nhiệt độ mặt trời rất cao thậm chí thường xuyên bùng nổ bão từ bão nhiệt khiến các sinh linh bình thường không bay qua nó. Trừ các bậc vô cùng nếu tu vi quá yếu xông tới sẽ hóa thành tro bụi.

Được Phong Oa dẫn đường, đám người Tần Quân xuyên qua từng khối vẫn thạch. Sau một nén nhang tất cả dừng lại.

Trước mắt bọn họ là một khối vẫn thạch dài rộng hơn ngàn trượng, đương nhiên nó cũng không phải khối vẫn thạch lớn nhất nhưng bên ngoài nó lại có ánh sáng mờ, rất quỷ dị.

Khối vẫn thạch trước mặt bốn người Tần Quân như một động ánh sáng sâu vô cùng. Không biết nó cất chứa cái gì nhưng nếu nhìn lâu sẽ thấy đầu choáng mắt hoa.

Tần Quân lẩm bẩm:

- Giấu cũng đủ kĩ.

Vẫn thạch nơi đây đều có hơn hàng ngàn vạn, nếu không thâm nhập thì không thể phát hiện ra khối vẫn thạch khác thường này.

Tiểu Lăng Mệnh kêu không ngừng, có vẻ rất hưng phấn.

Tiểu Lăng Mệnh có huyết mạch Cực Viêm Ma Thần, Cực Đạo Viêm Hỏa tán loạn trong cơ thế nên không sợ Thái dương chi hỏa.

Phong Oa chỉ vào khối vẫn thạch đang phát sáng nói:

- Thấy cờ đen bốn phía trên đó không? Chỉ cần chuyển pháp lực vào đó là được.

Phục Hy nheo mắt nhìn.

Bên trong quả thật có cờ đen đang phấp phới tứ phía, toàn bộ đều cao không đến nửa thước, rất khó phát hiện.

Phục Hy dùng thần thức quét qua.

Y cũng không tin lời từ một phía của Phong Oa, kiểm tra rồi mới làm vẫn tốt hơn.

Phong Oa không ngừng lau mồ hôi.

Nó không có huyết mạch Cực Viêm Ma Thần, tới gần mặt trời nó cũng khó chịu.

Phong Oa vội thúc giục:

- Mau thi pháp đi, sớm phong ấn nó lại ta cũng sớm an tâm.

Biểu tình Phong Oa vội vàng giống như trong khối vẫn thạch đang phát sáng kia có giấu một con mãnh thú Hồng Hoang.

Sau khi kiểm tra, xác định cờ đen bốn phía đúng là môi giới với trận pháp Phục Hy mới ra tay. Pháp lực mênh mông trào ra hai tay, giống một dòng lũ màu trắng đánh vào trên khối vẫn thạch tạo ra tiếng gầm đinh tai nhức óc.

Tần Quân ôm tiểu Lăng Mệnh nhìn cảnh trước mắt. Ánh sáng mạnh chiếu vào hai người bọn họ lấp lánh bảy màu.

Phong Oa thở ra một hơi, lẩm bẩm:

- May mắn Cổ Tiên tinh vực đổi chủ, nếu dựa vào Thương Hoa Tiên Tôn thì chưa chắc đã phong ấn nó lại được.

Đúng lúc này, mặt trời phía trước bỗng nhiên động, đâm thẳng về phía đám người Tần Quân.

Mặt trời lớn vô cùng, ngàn vạn vẫn thạch chung quanh ở trước mặt nó giống như bụi bặm. Bốn người Tần Quân lại càng thêm nhỏ bé hơn, họ như mấy hạt cát đứng trước núi Thái Sơn.

Sắc mặt đám người Tần Quân chợt biến, Phong Oa vội vàng lắc người đi tới phía sau khối vẫn thạch đang phát sáng, mắng:

- Thứ quỷ này sao lại động?

Phong Oa đấm một quyền vào mặt trời đang lao tới.

Lực lượng bá đạo vô cùng tạo ra cuồng phong như muốn diệt thế. Vẫn thạch chung quanh nát vụn, quyền phong có thể thấy bằng mắt thường thổi quét về phía trước.

Khối vẫn thạch sáng mờ phía sau Phong Oa vẫn bình an vô sự.

Bùm một tiếng!

Quyền phong khủng bố nện ở trên mặt trời khiến biển lửa bên ngoài nó sôi trào, cảnh rất đồ sộ.

Là một kẻ có thân hình con nít Phong Oa lại có thể dùng nắm đấm lay động mặt trời khổng lồ khiến tiểu Lăng Mệnh nằm trong ngực Tần Quân chớp to mắt, miệng mở ra ngạc nhiên.

Tần Quân thì nhíu mày.

Cảnh này sao hắn thấy quen quen.

Một quyền cuồng bạo đánh nát cả mặt trời, biển lửa khủng bố thổi quét về các phương. Ngàn vạn vẫn thạch bị chấn bay, sóng gió rền vang chấn động không dứt.

Tần Quân ôm chặt tiểu Lăng Mệnh.

Cũng may Phục Hy chắn ở trước giúp hai người triệt tiêu đa số áp lực.

Trong cả tầm mắt chỗ nào cũng là sóng lửa, khối vẫn thạch sáng lên trở nên thật nhỏ bé, có thể bị bao phủ bất cứ lúc nào.

- A y y…

Tiểu Lăng Mệnh múa may đôi tay kêu gọi liên tục, có vẻ rất hưng phấn.

Phong Oa giận mắng, Phục Hy không ngừng chuyển pháp lực vào khối vẫn thạch.

Việc mặt trời nổ với Phục Hy mà nói cũng chẳng là gì, y vẫn bình tĩnh nhẹ nhàng như trước.

Phục Hy thì thào lẩm bẩm:

- Cỗ khí tức này…

Như nghĩ tới điều gì, vẻ mặt Phục Hy trở nên cổ quái.

Phong Oa giận dữ hét:

- Phá cho lão tử!

Tay phải Phong Oa đẩy mạnh tới, quyền phong xông đi mạnh mẽ đánh tan biển lửa.

Phía trước bỗng xuất hiện một thân ảnh giống như chim đang giương cánh hét dài trong biển lửa. Nhìn kĩ nó lại có những ba cái chân!

Tần Quân nhìn thấy cảnh này liền cười khẩy nói:

- Quả nhiên là thiên nhai hà xử bất tương phùng.

Đông Hoàng Thái Nhất!

Thật không ngờ Đông Hoàng Thái Nhất lại trốn trong mặt trời ban nãy.

Điều này đúng là nằm ngoài dự đoán của Tần Quân.

- Phục Hy thế nhưng không nhận ra sự hiện hữu của gã….

Ánh mắt Tần Quân chớp chớp, chẳng lẽ Đông Hoàng Thái Nhất lại mạnh hơn?

Không có khả năng!

Thời gian chưa trôi qua bao lâu, lẽ nào y dựa vào Hỗn Độn Chung?

Hỗn Độn Chung là pháp bảo còn mạnh hơn cả Hà Đồ Lạc Thư, che giấu khí tức hẳn không khó gì.

Boong!

Lúc này, một hư ảnh chuông vàng bành trướng từ trong biển lửa, đem đòn của Phong Oa đánh về.

Phong Oa suýt hộc máu.

Nó chỉ thấy như đâm đầu vào tường, khí huyết chấn động rất khó chịu.

Tiếng quát lạnh của Đông Hoàng Thái Nhất truyền ra từ biển lửa có vẻ rất khủng bố:

- Hừ, các ngươi đều chết đi!

Cảnh đó khiến đồng tử Tần Quân khẽ rút.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.