Vèo!
Trên trời bỗng truyền đến tiếng xé gió, có các hơi thở cường đại thế tới rào rạt, còn có sát khí chứng minh người đến không có ý tốt.
Nhóm Tần Quân ngước lên nhìn, thấy các tu sĩ từ chân trời bay tới, khí thế như hồng đụng tan tầng mây dọc đường.
Nam Tố Tiên Tử biến sắc mặt, mắt tràn đầy kiêng dè:
- Là bọn họ!
Tần Quân nhìn từ xa thấy có gần trăm tu sĩ lao đến, ai nấy bất phàm, tu vi cao hơn hắn.
Phục Hy trầm giọng nói:
- Hai Nhập Thánh, một đám Đại La.
Đám cường giả như vậy lai lịch không nhỏ, tại sao xông hướng họ?
Hành tinh này rất hẻo lánh trong vũ trụ, hàng ngàn hành tinh xung quanh đều không có vật sống.
Triệu Công Minh nhếch mép cười nhạo. Bọn họ có hai vị Nhập Thánh viên mãn, hai cường giả Hiển Thánh cảnh, một Nửa Bước Nhập Thánh. Cộng thêm Nam Tố Tiên Tử cũng là Nhập Thánh. Tới gây sự với họ chẳng khác nào tìm chết.
Tần Quân cười nhưng mắt lạnh băng.
Tại sao có người truy tung đến chỗ này? Có khi nào là trùng hợp?
Tần Quân bản năng nhìn hướng Nam Tố Tiên Tử, thấy thái độ của nàng hơi kỳ, trong ánh mắt dường như kinh hoàng.
Dẫn đầu là một nam nhân mặc áo đen hoa văn rồng, tóc cột trong kim quan đầu phượng, gò má gầy như đao tước, mắt phải nhắm kín, có một vết sẹo phủ lên mí mắt khiến gã trông hung thần ác sát.
Nam nhân kim quan tức giận quát:
- Tần Thiên Đế, để xem ngươi làm sao nghịch thiên!
Nam nhân kim quan bỗng giơ hai tay cao qua khỏi đầu, chắp tay vào nhau, pháp lực toát ra dọc theo kẽ tay hóa thành đao trắng dài ngàn trượng muốn đâm thủng trời.
Một đao chém xuống, thoáng chốc gió to vô tận ập hướng nhóm Tần Quân, đống đá vụn bị thổi tan.
Triệu Công Minh che trước mặt mọi người, vỗ chưởng phải ra, trong chưởng lấp lánh hai mươi bốn đoàn sáng chói lòa chặn lại đao trắng.
Hai luồng pháp lực đối lập rõ rệt hóa thành cái lồng khí đường kính trăm thước. Nền đất bên ngoài phạm vi lồng khí bảo vệ vỡ vụn như giấy rách, từng cục đá bay lên, nhiệt độ cao nóng bỏng khiến không khí vặn vẹo.
Triệu Công Minh hừ lạnh một tiếng, đẩy tay phải tới trước:
- Hừ! Không biết tự lượng sức mình!
Đao trắng nổ tung, phản lực siêu mạnh hất bay trăm tu sĩ bay tới gần.
Nam nhân kim quan giật mình kêu lên:
- Nhập Thánh cảnh viên mãn!
Triệu Công Minh cười nhạt nhảy người lao lên định đồ sát đám tu sĩ lai lịch không rõ ràng.
Nam Tố Tiên Tử đến gần Tần Quân, căng thẳng nói:
- Không thể giết những người này!
Tần Quân nhướng mày hằn học trừng nàng:
- Những người này có quan hệ gì với nàng?
Nam Tố Tiên Tử cắn răng nói, trong mắt tràn đầy kiêng dè:
- Bọn họ là người của Ma Minh, dẫn đầu là Ma Già!
Ma Minh?
Tần Quân nhíu mày kiếm. Trong khoảng thời gian này hắn có nghe về truyền thuyết Ma Minh, lãnh tụ của Ma Minh là Tịch Nghiệp Ma Quân, từng nuốt một đại thế giới, vô cùng hung tàn.
Tại sao Ma Minh theo dõi hắn?
Tần Quân thấy nhức đầu, mới ra trời sao đã gặp kẻ thù đầy trời.
Nam Tố Tiên Tử bình ổn tâm tình, trầm giọng nói:
- Tuy Tịch Nghiệp Ma Quân đã thoái ẩn nhưng hung uy còn đó. Ma Minh mạnh còn hơn Cổ Tiên giới, nghe nói bên trong có mấy đại năng khủng bố vượt qua Nhập Thánh, ngươi tốt nhất đừng đắc tội bọn họ.
Vài Hiển Thánh?
Tần Quân nhướng mày, bật cười. Mợ, nói lợi hại như vậy làm hắn suýt tưởng Ma Minh có Thánh Nhân.
Không có Thánh Nhân thì Tần Quân sợ ai?
Tần Quân quát to, thanh âm vang vọng cả hành tinh:
- Triệu Công Minh, chừa một người sống được rồi!
Nam Tố Tiên Tử trợn to mắt, mèo yêu Tiểu Thất khổng lồ sợ hãi suýt xỉu.
So với Ma Minh thì thế lực sau lưng Nam Tố Tiên Tử không là gì, đối với bọn họ thì Ma Minh là tồn tại không thể trêu vào. Giờ Nam Tố Tiên Tử, mèo yêu Tiểu Thất đi chung với Tần Quân, sau này sẽ bị Ma Minh xem là đồng đảng của hắn.
Nghĩ đến đây người Nam Tố Tiên Tử, mèo yêu Tiểu Thất rét run, lòng thầm cay đắng.
Triệu Công Minh hào khí cười nói:
- Được!
Hai mươi bốn viên Định Hải Châu trong tay Triệu Công Minh phát ra ánh sáng rực rỡ làm các tu sĩ Ma Minh hoảng hốt. giây sau khi bọn họ lấy lại tinh thần thì đã có hơn hai mươi người chết thảm, máu nhuộm không trung, xác chết rớt xuống đất.
Nam nhân kim quan được Nam Tố Tiên Tử gọi là Ma Già giật mình kêu lên:
- Đây là thần thông gì vậy?
Tu vi của Ma Già đến Nhập Thánh cảnh hậu kỳ nhưng không chịu nổi thần uy của Định Hải Châu, gã sợ hồn vái lên mây.
Triệu Công Minh phớt lờ Ma Già, Định Hải Châu lấp lánh ánh sáng làm đám tu sĩ Ma Minh sợ hãi hùng.
Tần Quân cảm thán rằng:
- Không uổng là Định Hải Châu, đúng là thần khí chiến đấu.
Phục Hy gật gù. Cường Lương khinh thường. Anh Chiêu mặt đầy khao khát hâm mộ.
Định Hải Châu?
Sắc mặt Nam Tố Tiên Tử hơi thay đổi, trong đầu không ngừng tìm tòi tên này, đáng tiếc phí công không có kết quả.
Chiến đấu kết thúc rất mau.
Trừ Ma Già ra đám tu sĩ Ma Minh đều chết thảm, bao gồm cường giả Nhập Thánh cảnh trung kỳ khác.
Hai Nhập Thánh cộng mấy chục Đại La, trận thế như vậy ít khi xuất hiện.
Người Ma Già đẫm máu, gã không rõ tại sao mình bị thương. Huyền quang của Định Hải Châu làm Ma Già điên đảo thần hồn, khi lại mở mắt ra đã bị Triệu Công Minh một tay xách đi, toàn thân đau đớn như bị xé rách, đau làm gã suýt xỉu.
Vốn nên là đại chiến kinh thiên động địa nhưng kết thúc rất nhanh vì Định Hải Châu, mau đến nỗi Nam Tố Tiên Tử đờ đẫn nhìn, mèo yêu Tiểu Thất trợn mắt há hốc mồm.
Đó là Ma Già uy chấn trời sao, còn có đám thuộc hạ, cứ như vậy bị diệt?
Mặc dù Triệu Công Minh đã áp chế Hỗn Độn Ma Thai nhưng đánh hoài không chết, bởi vậy hiệu quả chiến đấu lúc ấy không rung động bằng giờ phút này.
Nam Tố Tiên Tử phức tạp nhìn Tần Quân:
- Tần Thiên Đế rốt cuộc là người như thế nào?
Phục Hy hành chết Đình Chủ Đạo Thương Đình. Bồ Đề Tổ Sư đánh Thương Hoa Tiên Tôn tơi bời. Cường Lương khí thế vô song, hiện tại Triệu Công Minh nhét hành tu sĩ Ma Minh.
Nam Tố Tiên Tử cố gắng tiêu hóa những chiến tích này, nhưng cảm xúc dâng trào khó thể bình ổn.
Bùm!
Ma Già bị Triệu Công Minh ném xuống đất, chân đạp lưng gã nằm sấp dưới đất không thể nhúc nhích.
Một Nhập Thánh mà nằm với tư thế chó cạp đất, quá uất ức.
Tần Quân nheo mắt hỏi:
- Tại sao ngươi gây sự với trẫm?
Khi không bị một thế lực lớn truy sát, đổi lại là ai cũng sẽ bực bội.
Miệng Ma Già đầy máu hung tợn trừng Tần Quân:
- Ngươi có giỏi thì giết ta đi! Ma Minh sẽ không tha cho ngươi, toàn vũ trụ không có chỗ cho ngươi nương náu!
Triệu Công Minh giẫm chân phải:
- Hưm?
Ma Già đập mặt xuống cạp nắm đất.