Biên Bức Yêu Vương bỗng xoay người trốn, đám yêu thú đuổi theo. Tần Quân nhếch mép cười nhạt, tắt Vạn Yêu đăng cất vào không gian Thần Thoại.
Vô địch thật là tịch mịch.
Liễu Nhược Lai tôn sùng nói, chuyên nghiệp sắm vai nhân vật phụ:
- Ngươi giỏi quá đi! Mới rồi sao làm được vậy?
Tần Quân ngước nhìn trời đêm, vẻ mặt hờ hững nhẹ giọng nói:
- Từ khi trẫm sinh ra đã có bá khí khiến vạn vật thần phục, trẫm vốn không muốn dùng.
Liễu Nhược Lai xoe tròn mắt to như được mở ra thế giới mới:
- Lợi hại như vậy?
Trư Bát Giới mới đáp xuống nghe thế khóe môi co giật, thật biết khoác lác.
Trư Bát Giới tò mò hỏi:
- Bệ hạ, mới rồi con quái dơi nói Dạ Đế có lai lịch gì?
Biết người biết ta trăm trận trăm thắng, Trư Bát Giới linh cảm sau này sẽ đối mặt Dạ Đế nên muốn hỏi rõ.
Tần Quân kể sơ tin tức mình biết, nhưng hắn không nắm nhiều tin tức.
Dạ Đế, bá chủ Vô Tận Địa Vực, cường giả hàng đầu Đông Viêm Vực.
Trư Bát Giới nghe xong sờ cầm lẩm bẩm:
- Bá chủ Vô Tận Địa Vực thì e rằng chỉ dựa vào lão Trư khó thắng.
Không phải e rằng mà chắc chắn không được!
Tần Quân lắc đầu cười, việc gấp bây giờ là tìm được Dương Tiễn. Trong tay Tần Quân có cơ hội Thần Ma đỉnh cao một lần, một lần triệu hoán quân đoàn Thần Ma, một lần truyền thừa kỹ năng, cơ hội phó bản Thần Ma.
Chờ Dương Tiễn phục hồi đến đỉnh là có thể đấu với Dạ Đế.
Kim Thiền Tử thì Tần Quân cảm thấy đây đã là cực hạn của gã, dù sao cũng là nhị đệ tử của Như Lai.
Tần Quân xua tay cười nói:
- Nghỉ ngơi trước đi, chắc bọn chúng không dám đến nữa, sáng sớm ngày mai xuất phát!
Vô Tận Địa Vực lớn đến không thể tưởng tượng, dù Dạ Đế nhận được tin tức chạy đến phỏng chừng cũng phải qua một, hai ngày sau.
Trư Bát Giới, Liễu Nhược Lai không phản đối.
Liễu Nhược Lai cùng Tần Quân đến trước một gốc cây to. Nha đầu này còn tò mò về bá khí, cứ líu ríu hỏi Tần Quân, hoàn toàn không buồn ngủ.
Nhìn lại Trư Bát Giới, con heo đó đã ngẹo cổ ngáy khò khò.
Tần Quân biểu tình nghiêm túc nói:
- Được rồi, đừng hỏi nhiều nữa, biết quá nhiều không có lợi cho nàng.
Liễu Nhược Lai bị hù không dám hỏi tiếp.
Ài, thiếu nữ thời kỳ phản nghịch nhiều rắc rối quá.
Tần Quân vừa cảm thán vừa tĩnh tọa nạp khí.
Một đêm bình yên.
Sáng sớm hôm sau, mặt trời mới mọc ba người Tần Quân đã lên đường.
Ngồi trên áng mây, Tần Quân bất đắc dĩ cười nói:
- Nếu vẫn không thấy thành trì nhân tộc thì sợ là chúng ta đang bay sâu vào Vô Tận Địa Vực.
Liễu Nhược Lai, Trư Bát Giới lúng túng cười, hai người không biết đường, ba kẻ mù đường đi với nhau là tìm đường chết.
Tần Quân hỏi thầm:
- Hệ thống, có cách nào giúp trẫm triệu hoán Dương Tiễn, Kim Thiền Tử đến không?
Trời biết Dương Tiễn, Kim Thiền Tử có ở Đông Viêm Vực không. Nếu hai người không đi Nam Vực thì muốn hội hợp với họ sẽ phải chờ mấy trăm năm.
Hệ thống trả lời:
- Túc chủ yên tâm, Dương Tiễn và Kim Thiền Tử cũng rơi vào Đông Viêm Vực, bọn họ có cách tìm đến túc chủ, túc chủ chỉ cần chờ đợi.
Hệ thống hiểu biết rõ mỗi vị Thần Ma, bao gồm thủ đoạn của họ.
Tần Quân nghe vậy yên lòng.
Mây tiếp tục bay qua núi qua non, thời gian trôi nhanh.
Khoảng một canh giờ sau, ba người gặp một đợt yêu thú.
Yêu vương thủ lĩnh đến tu vi Thái Ất Kim Tiên cảnh thất trọng, Tần Quân rủa thầm. Chết tiệt, lẽ nào trong Vô Tận Địa Vực đầy rẫy Thái Ất Kim Tiên cảnh?
Không có Thái Ất Tán Tiên cảnh thì Trư Bát Giới đánh nhau nhẹ nhàng, chốc lát sau đối phương bị hù sợ chạy vắt giò lên cổ.
Liễu Nhược Lai dò hỏi:
- Chúng ta có nên quay ngược về đường cũ?
Về đường cũ?
Tần Quân trợn trắng mắt tức giận nói:
- Nàng không nghe câu chuyện về người đào giếng sao?
Liễu Nhược Lai hoang mang:
- Không có.
Trư Bát Giới tò mò nhìn Tần Quân.
Tần Quân bất đắc dĩ nói:
- Câu chuyện là mỗi lần sắp đào trúng mạch nước ngầm thì người đào giếng sẽ bỏ cuộc, vòng đi vòng lại, mãi không có thu hoạch.
Bây giờ quay về sẽ lại mất mấy ngày, chưa chắc có thể trở về đường cũ vì Tần Quân đã quên đường. Dọc đường đi non xanh nước biếc quá giống nhau.
Trư Bát Giới bỗng chỉ ra xa kêu lên:
- A! Các người nhìn bên kia kìa!
Tần Quân, Liễu Nhược Lai quay đầu nhìn.
Phía xa cuối rừng cây thấp thoáng tường thành mênh mông vô bờ như ngăn cách khu rừng, rất là đồ sộ.
- Rốt cuộc tìm được rồi!
Tần Quân thở phào nhẹ nhõm bay nhanh hướng tòa thành.
Chốc lát sau ba người đáp xuống trước cổng thành.
Làm Tần Quân cau mày là cổng thành không có binh sĩ đứng gác, cửa mở rộng. Tần Quân bản năng khuếch tán thần thức phát hiện trong vài dặm không thấy bóng người.
Trán Tần Quân nổi gân xanh:
- Chắc không phải là tòa thành hoang đi?
Trư Bát Giới cười khổ hét to:
- Kệ nó, vào trong đi dạo thử! Lão Trư ta miệng nhạt như nước ốc rồi!
Tần Quân gật đầu. Tòa thành không có dấu vết bị phá hoại chứng minh không gặp thú triều, rất có thể mới bị vứt bỏ không lâu. Có lẽ bên kia tòa thành có người trốn.
Liễu Nhược Lai thì hơi sợ, theo sát bên Tần Quân.
Ban ngày ban mặt mà tòa thành không có bóng người thì rất kinh dị khủng bố.
Đi qua từng con phố, ba người vào khu vực giữa thành, vẫn không thấy ai.
Tần Quân nhìn quét hai bên đường, trầm ngâm nói:
- Tìm truyền tống môn.
Liễu Nhược Lai tò mò hỏi:
- Tìm truyền tống môn làm gì?
Trư Bát Giới đang lục lọi vò rượu đặt trước cửa khách điếm.
Tần Quân vừa trả lời vừa nhìn quanh:
- Đưa nàng đi.
Liễu Nhược Lai chống nạnh la oai oái:
- Ta không quay về, ta muốn đi theo ngươi!
Tần Quân không nhìn nàng, chỉ đi tới trước:
- Đừng quấy, đi theo trẫm rất có thể nàng sẽ chết.
Liễu Nhược Lai không tin nói:
- Ngươi lợi hại như vậy thì sao ta chết được?
Đi theo Tần Quân mấy ngày nay là đoạn thời gian kích thích nhất trong đời nàng, Liễu Nhược Lai thích kiểu mạo hiểm này.
Tần Quân tức giận nói:
- Trẫm sắp đi giết Dạ Đế, nàng cảm thấy mình sẽ không chết sao?
Liễu Nhược Lai ngây ra như phỗng. Giết Dạ Đế?
Liễu Nhược Lai nghi ngờ lỗ tai của mình nghe nhầm. Khác với Tần Quân và Trư Bát Giới, Liễu Nhược Lai biết tiếng Dạ Đế, từ nhỏ đã nghe quen tai. Nàng biết Dạ Đế là yêu vương lớn nhất Đông Viêm Vực, ngay cả vực chủ cũng không làm gì gã được.
Nhân vật tồn tại trong truyền thuyết này Liễu Nhược Lai không nghĩ ra ai có thể giết gã.
Lúc trước nghe nói Dạ Đế đang truy sát gã đã làm Liễu Nhược Lai rất sợ, bây giờ nghe Tần Quân đòi đi giết Dạ Đế thì phản ứng đầu tiên của nàng là hắn bị điên.