Liễu Nhược Lai vội đuổi theo Tần Quân, khuyên nhủ hắn:
- Ngươi đừng xúc động, ngươi không phải người của Đông Viêm Vực, không biết Dạ Đế lợi hại cỡ nào!
Tần Quân nhướng mày hỏi:
- Ồ? Lợi hại cỡ nào?
Liễu Nhược Lai ấp úng nửa ngày không nói được. Bình thường Liễu Nhược Lai nghe người ta nói về Dạ Đế nhưng không hiểu nhiều con người của gã, mức độ hiểu biết chỉ cỡ Tần Quân, nhưng nàng kính sợ Dạ Đế hơn xa hắn.
Chợt có tiếng cười quen thuộc truyền đến:
- A di đà phật, bệ hạ làm ta tìm cực khổ quá.
Tần Quân ngước lên nhìn, Kim Thiền Tử chậm rãi đi tới, mặt cười tươi, người lấp lánh ánh sáng vàng. Liễu Nhược Lai trợn to mắt, tưởng là Phật Đà trong truyện thần thoại giáng lâm.
Trư Bát Giới ở không xa nghe giọng Kim Thiền Tử thì như bị sét đánh, nuốt nước miếng ngoái đầu lại.
Thấy mặt Kim Thiền Tử làm Trư Bát Giới hết hồn ngã xuống đất, la lên:
- Sư phụ . . . sao người đến . . .!
Kim Thiền Tử ngạc nhiên nhìn Trư Bát Giới:
- Hay cho một con heo yêu tu vi cao như vậy.
Tần Quân suýt cười sặc. Trư Bát Giới biết Kim Thiền Tử nhưng Kim Thiền Tử không quen gã, trên đời này chuyện đau khổ nhất đến thế là cùng.
Tần Quân vỗ vai Kim Thiền Tử cười hỏi:
- Dương Tiễn đâu?
Tần Quân để ý Dương Tiễn nhất nhưng không thể biểu hiện ra ngoài, miễn cho tổn thương trái tim Kim Thiền Tử.
Trư Bát Giới chửi thề:
- Dương Tiễn? Đệt, sao hắn cũng đến?
Năng lực học tập của Trư Bát Giới rất mạnh, đã học được lời nói tục của Tần Quân.
Kiếp trước lúc làm Nguyên Bồng Thiên Soái, Nhị Lang Thần Dương Tiễn là tồn tại khiến Trư Bát Giới ngước nhìn, đó là tồn tại khủng bố có thể đại chiến ba trăm hiệp với Hầu ca của gã.
Liễu Nhược Lai tò mò nghe, trông hòa thượng đẹp trai này có vẻ rất mạnh, cái gọi là Dương Tiễn có tu vi như thế nào mà khiến Trư Bát Giới hoảng hốt đến thế?
Kim Thiền Tử cười nói:
- Dương Tiễn và ta chia nhau tìm bệ hạ, ta sẽ kêu hắn đến ngay.
Kim Thiền Tử vung tay phải lên, một miếng lá vàng ngưng tụ bằng pháp lực bay ra ngoài, nhanh như tia chớp biến mất phía chân trời.
Trư Bát Giới đến gần quỳ xuống dập đầu với Kim Thiền Tử, kích động nói:
- Bái kiến sư phụ!
Trư Bát Giới sợ Đường Tăng nhưng tình cảm tích lũy trên đường đi phía Tây không mất đi, huống chi Kim Thiền Tử có địa vị không tầm thường trong phật môn.
Nhị đệ tử của Như Lai!
Đối mặt Trư Bát Giới kích động rướm lệ, Kim Thiền Tử lúng túng hỏi Tần Quân:
- Tên này là ai?
Gã không có đồ đệ xấu xí vậy.
Trư Bát Giới lộ vẻ mặt ngạc nhiên, nhìn kỹ Kim Thiền Tử chợt phát hiện khác với Đường Tăng trong ấn tượng. Đường Tăng thì vẻ mặt sầu khổ, Kim Thiền Tử trông lông bông không có cảm giác thánh tăng.
Tần Quân cười nói:
- Hắn là đồ đệ của ngươi, hãy thu hắn đi, tu vi của hắn cao hơn ngươi.
Tần Quân không giải thích lý do, Trư Bát Giới và Kim Thiền Tử sẽ ôm thắc mắc, sẽ liên tưởng đến Tần Quân, khiến hình tượng của hắn trở nên cao lớn trong lòng bọn họ. Đặc biệt là chờ khi hai người tiếp xúc với phó bản Thần Ma.
Được Tần Quân nhắc nhở Trư Bát Giới mới phát hiện tu vi cúa Kim Thiền Tử, chói mù mắt gã, thì thào:
- Ôi mợ ơi, sư phụ của ta cũng có tu vi Thái Ất Kim Tiên cảnh cửu trọng?
Trong Tây Du Ký Đường Tăng làm vướng chân bao nhiêu lần, ở trong lòng Trư Bát Giới thì sư phụ không dính dáng gì đến cường giả, như hai đường thẳng song song.
Không đúng, về tâm chí Đường Tăng xứng là cường giả, bất khuất, dù một mình đối diện các yêu ma cũng nguyện tan xương nát thịt, chết vạn lần không hối hận.
Kim Thiền Tử ù ù cạc cạc gật đầu, kéo Trư Bát Giới tán gẫu.
Tần Quân tràn đầy mong chờ đợi Dương Tiễn, rồi hắn sẽ dẫn Dương Tiễn, Trư Bát Giới, Kim Thiền Tử đi quyết đấu với Dạ Đế!
Dương Tiễn đỉnh cao sẽ bày ra phong tư Nhị Lang Thần!
Liễu Nhược Lai tò mò hỏi:
- Vị hòa thượng này cũng là thuộc hạ của ngươi?
Tần Quân gật đầu, môi treo nụ cười cho Liễu Nhược Lai cảm giác cao sâu khó dò.
Bọn họ đã quên đang ở trong tòa thành không người kỳ lạ.
Qua khoảng một nén nhang.
Kim Thiền Tử gật đầu nói:
- Tại sao các người ở trong tòa thành này? Các người không phát hiện có gì không thích hợp sao?
Phật Môn trừ tà, Kim Thiền Tử nhạy cảm với tà tính nhất.
Tần Quân nhướng mày hỏi:
- Nơi này thế nào?
Trư Bát Giới, Liễu Nhược Lai ngạc nhiên nhìn. Kim Thiền Tử nằm sấp dưới đất, lỗ tai dán mặt đất, biểu tình càng nghiêm túc.
Không lẽ dưới đất có cái gì?
Trư Bát Giới vội nằm sấp xuống. Tần Quân đưa thần thức xuống dưới tìm kiếm nhưng bị lực lượng bí ẩn cản lại, làm hắn nhíu chặt mày.
Liễu Nhược Lai căng thẳng kéo tay áo Tần Quân hỏi:
- Chắc không phải bên dưới có cái gì đi?
Nhìn lại con phố tiêu điều, Liễu Nhược Lai càng cảm thấy âm u khủng bố.
Chẳng lẽ có quỷ?
Tần Quân không an ủi Liễu Nhược Lai, hắn chờ Kim Thiền Tử và Trư Bát Giới đứng dậy.
Trư Bát Giới nhảy cẫng lên hét to:
- Trời, khủng quá! Bên dưới toàn là xác chết, phỏng chừng mọi người trong thành đều chết dưới đất!
Tần Quân trợn to mắt. Liễu Nhược Lai suýt xỉu, nổi hết da gà.
Tòa thành rất lớn, ít nhất có thể chứa trăm vạn người.
Không lẽ lòng đất chứa trăm vạn xác chết?
Nghĩ vậy Tần Quân cảm giác da đầu tê dại.
Kim Thiền Tử chậm rãi đứng lên nói:
- Bên dưới giấu một kinh thiên thụ yêu, chắc nó đang ngủ say, chúng ta không đánh lại nó.
Kinh thiên thụ yêu?
Tần Quân nhớ lại cảnh đêm qua bị dây leo bí ẩn đánh lén, nhưng chắc không phải thụ yêu dưới chân, không thì hắn đã chẳng sống sót rời đi.
[Đinh! Xúc phát chi nhánh nhiệm vụ: Trừ yêu thay trời. Chi tiết nhiệm vụ: Tu luyện mấy vạn năm, tàn sát vô số sinh linh, đã khiến người thần đều hận. Nếu túc chủ giết La Thụ Yêu Vương sẽ được thiên đạo ân trạch, được một lần cơ hội triệu hoán Thần Ma!]
Tu luyện mấy vạn năm . . .
Mí mắt Tần Quân nhảy liên tục, trời biết thụ yêu này mạnh đến mức nào.
Tần Quân trầm giọng nói:
- Chờ chút nữa, đợi Dương Tiễn đến thì trừ bỏ yêu này.
Mắt Kim Thiền Tử sáng rực, Trư Bát Giới la ó, ánh mắt Liễu Nhược Lai kỳ lạ.
Tần Quân tiếp tục bảo:
- Yêu này tàn sát trăm vạn người của nhân tộc ta, dù trẫm không phải người Đông Viêm Vực nhưng muốn thay trời hành đạo!
Con người có thể trở thành linh của vạn vật vì đa số người có bản tâm. Yêu không được thiên đạo chấp nhận vì đa số yêu lạm sát vô tội, bao gồm đồng tộc, không chút tình cảm.
Đương nhiên chỉ là đa số, không thể quơ hết tất cả, trong con người có kẻ xấu, trong yêu có yêu tốt.
Kim Thiền Tử hít sâu cúi đầu hướng Tần Quân:
- Bệ hạ thật sự là Bồ Tát trần gian, hiểu rõ đại nghĩa.&