Hệ Thống Thần Thoại Đế Hoàng

Chương 660: Chương 660: Dương Tiễn đỉnh cao




Thật ra Tần Quân không hoàn toàn vì phần thưởng của nhiệm vụ, vì chỉ có cơ hội triệu hoán Thần Ma một lần, ân trạch thiên đạo không biết gồm những gì, hắn tội gì mạo hiểm lớn như vậy.

Nhưng có trăm vạn người, con số phỏng đoán ít nhất là vậy. Trời biết lúc trước yêu này đã làm chuyện tương tự bao lần, Tần Quân không bỏ qua được.

Tần Quân vung tay lên:

- Đại nghĩa gì đâu, chỉ tùy ý mình, gai mắt thôi.

Nhưng tư thái tiêu sái đó càng khiến người bội phục.

Liễu Nhược Lai ngơ ngác nhìn Tần Quân, nàng chợt phát hiện hắn không hẹp hòi như nàng tưởng.

Trư Bát Giới cười khổ, gã sợ rắc rối nhất nên không bị lời nói của Tần Quân làm xúc động. Trư Bát Giới bỗng cho rằng tính cách của sư phụ có thể nào đã dời vào người Tần Quân?

Kim Thiền Tử nhìn quét một vòng nói:

- Chúng ta không gây động tĩnh lớn thì sẽ không đánh thức nó, trước hết tìm một chỗ nghỉ ngơi đi!

Đừng thấy Trư Bát Giới có tu vi Thái Ất Tán Tiên cảnh sơ kỳ, trận chiến này cần dựa vào Dương Tiễn.

Tần Quân không có ý kiến, hắn liếc Liễu Nhược Lai một cái:

- Trước tiên tìm truyền tống môn đã, nhanh chóng đưa nha đầu này đi.

Kim Thiền Tử, Trư Bát Giới gật đầu. Mặc dù tò mò thân phận của Liễu Nhược Lai nhưng nàng chỉ có tu vi Kim Đan cảnh, đúng là nhỏ bé.

Liễu Nhược Lai uất ức mếu máo hỏi:

- Có thể đừng đuổi ta đi được không?

Trời đất bao la, nàng biết đi đâu?

Nếu trở về Man Liễu thành chắc chắn phụ thân sẽ không cho nàng ra ngoài nữa, mãi đến khi gả nàng đi gia tộc khác. Đến tuổi của Liễu Nhược Lai vốn nên gả cho người, thế lực lớn của mấy tòa thành gần đó đã đến viếng, nên nàng mới muốn bỏ nhà ra đi.

Tần Quân phớt lờ Liễu Nhược Lai làm nũng, kêu Kim Thiền Tử, Trư Bát Giới tìm truyền tống môn.

Tiếc rằng trời không chiều lòng người, mãi khi trời sáng Kim Thiền Tử, Trư Bát Giới vẫn không tìm được truyền tống môn.

Kim Thiền Tử gật đầu nói:

- Truyền tống môn đều bị phá hoại, xem ra con yêu đã chuẩn bị trước, không cho người trong thành chạy trốn.

Liễu Nhược Lai nghe vậy mừng hớn hở.

Tần Quân bất đắc dĩ lắc đầu, việc này đành phải thôi. Họ đi vào một khách điếm kế bên.

Tòa thành này không có ai, bọn họ không cần trả phí, tùy tiện chiếm chỗ ở.

Cùng lúc đó, cách mấy trăm dặm.

Trên đỉnh núi Dạ Đế lười biếng nằm trên ngai báu, tay đung đưa ly rượu, mắt nhìn núi non đất đai tối tăm, tựa như quân vương cao ngạo cùng với ánh trăng khiến người ngước nhìn.

Các yêu thú núp trong rừng cây xung quanh, không dám quấy rầy Dạ Đế nghỉ ngơi.

Biên Bức Yêu Vương chợt bay đến, khuôn mặt xấu xí hung ác ướt mồ hôi lạnh. Biên Bức Yêu Vương nhanh chóng đáp xuống ngọn núi, quỳ trước mặt Dạ Đế.

Biên Bức Yêu Vương phập phồng lo sợ chào:

- Bệ . . . hạ . . .

Hổ Hoàng chết thảm còn rõ ràng ngay trước mắt, khi đó Biên Bức Yêu Vương vui sướng khi người gặp họa, bây giờ thì gã cảm nhận được nỗi sợ của Hổ Hoàng rồi.

Dạ Đế liếc Biên Bức Yêu Vương, tùy ý nói:

- Bổn tọa chỉ muốn nghe tin tốt.

Một câu làm Biên Bức Yêu Vương càng sợ hơn, run cầm cập quỳ dưới đất:

- Bệ hạ không thể trách ta, đối phương chạy đến địa bàn của La Thụ Yêu Vương, ta không dám hành động.

Biên Bức Yêu Vương cố ý bỏ qua giai đoạn trước, đổ tội cho La Thụ Yêu Vương.

La Thụ Yêu Vương!

Dạ Đế cau mày lẩm bẩm:

- La Thụ không biết sống bao nhiêu năm, bổn tọa cũng không nắm chắc tuyệt đối có thể giết hắn.

Biên Bức Yêu Vương khóc kể:

- Đúng vậy! Có La Thụ Yêu Vương ở thì ta nào dám hành động!

Biên Bức Yêu Vương không còn bộ dáng hung dữ khi đối kháng với đám người Tần Quân nữa.

Bùm!

Biên Bức Yêu Vương hộc máu bay ra ngoài đụng vào ngọn núi, không biết sống chết.

Dạ Đế thu tay phải về, khuôn mặt lạnh lùng lẩm bẩm:

- La Thụ, xem ra bổn tọa và ngươi chỉ có một người sống!

Từ ngày đầu tiên Dạ Đế vào Vô Tận Địa Vực thì La Thụ Yêu Vương đã là bá chủ của Vô Tận Địa Vực, khi ấy Đông Viêm Vực còn là một mảnh hoang vu.

Hai bên từng đại chiến, ban đầu Dạ Đế thua nhiều thắng ít, sau này gã càng lúc càng mạnh, mạnh đến mức nghiền áp La Thụ Yêu Vương. Nhưng muốn giết La Thụ Yêu Vương thì Dạ Đế phải trả giá rất lớn, vì vậy đến bây giờ hai bên đã nước giếng không phạm nước sông, ở mặt ngoài Vô Tận Địa Vực lấy Dạ Đế làm vua.

Trên đỉnh núi đột nhiên xuất hiện một bóng người áo đen nửa quỳ dưới đất, trầm giọng nói:

- Bệ hạ, Ngưu Ma Vương lại thua.

Ánh mắt Dạ Đế lạnh lùng nói:

- Lại thua? Phế vật dù sao chỉ là phế vật, Nam Vực nho nhỏ mà cũng không chinh phục được, vậy đừng giữ lại hắn nữa!

Người áo đen căng thẳng nói nhỏ:

- Hắn đã trốn.

Trốn?

Dạ Đế hừ lạnh, uy áp kinh khủng như trời sập bùng nổ làm rừng cây trong mười vạn dặm đung đưa dữ dội.

Người áo đen cúi đầu không dám trực diện.

Dạ Đế thu lại khí thế nhẹ giọng hỏi:

- Con chó nhà có tang đó lại muốn đầu vào ai?

- Yêu hoàng . . .

Con ngươi Dạ Đế co rút, hít sâu nói:

- Thôi, kệ hắn đi.

Người áo đen tiếp tục bảo, người khẽ run dường như rất sợ:

- Còn một chuyện nữa.

Dạ Đế nheo mắt nhìn người áo đen chằm chằm, không nói chuyện.

Người áo đen cố nén sợ hãi cứng da đầu nói:

- Dường như Đông Phương lão quái đến Vô Tận Địa Vực.

Đông Phương lão quái!

Dạ Đế hừ mũi, đứng dậy lạnh lùng nói:

- Đến vừa lúc lấy lão ra trút giận, dẫn đường!

- Tuân lệnh!

***

Đêm khuya, lặng ngắt như tờ.

Cốc cốc!

Tần Quân đang ngồi xếp bằng tu luyện trong phòng bị tiếng đập cửa quấy rầy.

Tần Quân mở mắt ra, hỏi:

- Ai đó?

- Là ta đây bệ hạ.

Tần Quân trợn to mắt, giọng này là của Dương Tiễn.

- Vào mau lên!

Dứt lời Dương Tiễn uy vũ bá khí đẩy cửa vào, thấy Tần Quân làm gã thở phào một hơi, chắp tay cười nói:

- Ta biết ngay bệ hạ sẽ không bị gì.

Tần Quân đứng dậy đi tới trước mặt Dương Tiễn, kéo gã ngồi xuống bàn, cười nói:

- Có ngươi ở trẫm mới yên lòng.

Dương Tiễn ngập ngừng khó xử nói:

- Bệ hạ quá khen, ta đã biết chuyện thụ yêu dưới đất, nhưng mà . . .

Tần Quân hiểu ý, cười hỏi:

- Ngươi sợ?

Dương Tiễn trợn to mắt nói:

- Sợ? Dương Tiễn ta mà sợ ai!?

Nhưng đúng là Dương Tiễn hơi sợ, chỉ cảm nhận hơi thở khủng bố dưới đất đã làm gã tim đập chân run.

Dương Tiễn ấp úng:

- Nhưng mà . . .

Dương Tiễn không sợ bất cứ người nào, nhưng làm hy sinh uổng phí thì không có ý nghĩa.

Tần Quân đứng dậy nhìn trăng sáng ngoài cửa sổ, chắp hai tay sau lưng cười khẽ:

- Trẫm có thể cho ngươi càng mạnh!

Ánh trăng chiếu lên người Tần Quân, rơi vào mắt Dương Tiễn cảm thấy hắn thật cao lớn.

Khoe mẽ trước mặt Nhị Lang Thần cảm giác rất thích!

Tần Quân thầm sướng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.