Dương Tiễn kích động hỏi:
- Thật sự có cách?
Viên Cực Hạn đan đến nay còn ám ảnh Dương Tiễn, lực lượng đó khiến gã ngưỡng mộ cũng thấy bất lực, nếu gã muốn tu luyện đến trình độ đó không biết đến tháng năm nào.
Tần Quân nhủ thầm:
- Hệ thống, sử dụng cơ hội Thần Ma đỉnh cao!
Khi nói câu này Tần Quân thầm phấn khởi.
Nếu Dương Tiễn đến đỉnh cao thì sẽ mạnh tới mức nào?
Tiếng hệ thống gợi ý vang lên:
[Đinh! Sắp để Dương Tiễn phục hồi đến trạng thái cao nhất!]
Dương Tiễn cảm giác được sức mạnh lớn lao khó thể tưởng tượng bao bọc, sau đó gã mất kiểm soát bay lên.
Tần Quân quay đầu nhìn Dương Tiễn, bốn mắt nhìn nhau, Dương Tiễn thấy sự mong chờ và hưng phấn trong mắt hắn. Dương Tiễn ngạc nhiên, lòng thầm hoảng.
Tần Quân cuồng nhiệt nói:
- Ngươi là Nhị Lang Thần, Nhị Lang Hiển Thánh Chân Quân, là Chiến Thần của trẫm. Giờ trẫm cho ngươi nhớ lại ký ức kiếp trước, để ngươi trở về đỉnh cao!
Tinh thần Dương Tiễn rung mạnh, giây sau gã biến mất.
Tần Quân hỏi thầm:
- Khi nào Dương Tiễn ra được?
Hệ thống trả lời:
- Trời sáng có thể đi ra. Thần Ma đỉnh cao cần thời gian rất ngắn. Túc chủ có thể yên tâm chờ đợi, sẽ không có sai lầm.
Đêm nay đã định trước Tần Quân không cách nào yên lòng tu luyện.
Một đêm không mộng mị.
Trời mới tờ mờ sáng Tần Quân đã ra khỏi phòng. Liễu Nhược Lai ở gian phòng bên cạnh cẩn thận mở cửa, ló đầu ra. Tần Quân nhìn buồn cười.
Hai tay Tần Quân vịn lan can nhìn mặt trời mọc, cười nói:
- Sợ như vậy thì lúc trước không nên đi theo trẫm.
Liễu Nhược Lai chu môi hầm hừ:
- Ai cần ngươi lo!
Kim Thiền Tử cũng đi ra, nghi hoặc hỏi:
- Dương Tiễn đâu? Sao không cảm nhận được hơi thở của hắn?
Đêm qua Dương Tiễn trở về gặp Kim Thiền Tử trước, nên mới biết chuyện La Thụ Yêu Vương.
Tần Quân cười bí hiểm:
- Hắn hả, rất nhanh liền xuất hiện.
Tần Quân cười nói:
- Tiếp theo chờ Dương Tiễn trở về rồi giết thụ yêu bên dưới đi.
Mắt Kim Thiền Tử lộ tia tò mò, rõ ràng đêm qua Dương Tiễn trở lại sao bỗng biến mất? Không lẽ Tần Quân phân phối nhiệm vụ gì cho Dương Tiễn?
Liễu Nhược Lai ngửa đầu hỏi Tần Quân:
- Vị Dương Tiễn này rốt cuộc là ai? Nghe các người nói hình như rất lợi hại.
Mái tóc dài đen nhánh xõa vai, sáng sớm nàng chưa kịp trang điểm toát ra ý vị khác biệt, trong vui tươi có chút biếng nhác. Đặc biệt Liễu Nhược Lai xoe tròn mắt làm Tần Quân hơi rung động.
Tần Quân trợn to mắt nói:
- Chờ chút nữa nàng sẽ biết.
Tần Quân cũng rất tò mò sau khi Dương Tiễn phục hồi đỉnh cao sẽ có thực lực thế nào, chắc chắn vượt qua Thái Ất Tán Tiên cảnh, đến Thái Ất Huyền Tiên cảnh.
Kim Thiền Tử chợt nhảy người lên đi xuống đường, quỳ rạp dưới đất, dán sát tai mặt đất nghe tình huống dưới lòng đất.
Tần Quân thấy vậy nhướng mày, Liễu Nhược Lai thì căng thẳng hơn.
Tần Quân trầm giọng hỏi:
- La Thụ Yêu Vương đã tỉnh sao?
La Thụ Yêu Vương?
Kim Thiền Tử đứng dậy ngạc nhiên nhìn Tần Quân. Tại sao hắn biết tên của thụ yêu? Chẳng lẽ lúc trước hai bên quen nhau?
Kim Thiền Tử sắc mặt khó xem nói:
- Đúng vậy, tuy ý thức chưa hoàn toàn tỉnh táo nhưng đang hấp thu tinh phách của dân chúng bên dưới.
Kim Thiền Tử luôn ôm đại chí nguyện xả thân cứu thương sinh, giờ thấy thảm kịch như vậy làm sao nhẫn nhịn được?
Bất đắc dĩ thực lực không đủ Kim Thiền Tử cưỡng ép xông pha không cứu được một ai ngược lại chỉ khiến mình hy sinh uổng phí.
Giờ chỉ có thể chờ Dương Tiễn trở về.
Tần Quân nghe vậy nhíu chặt mày, tưởng tượng bên dưới giấu mấy trăm vạn người bị con thụ yêu khủng bố hút là hắn rất bất an.
Trư Bát Giới ra khỏi phòng, xoa mắt hùng hổ hỏi:
- Sao bên dưới ồn ào vậy? Ai đang hét thảm?
Hét thảm?
Bên dưới toàn là người chết, chẳng lẽ là hồn phách đang gào thét?
Liễu Nhược Lai nổi da gà da vịt.
Tần Quân càng khó chịu, hắn hỏi thầm:
- Tại sao Dương Tiễn còn chưa ra?
Hệ thống chắc chắn nói:
- Sắp rồi!
Tần Quân nhướng mày, hắn nhảy lên trời, lòng bàn chân ngưng tụ áng mây, tay phải phất qua kéo Liễu Nhược Lai lên mây.
Kim Thiền Tử, Trư Bát Giới khó hiểu nhìn Tần Quân.
Tần Quân nói:
- Dương Tiễn sắp trở về, tùy thời chuẩn bị chiến đấu!
Hai người mừng rỡ nhảy lên mây ngay, cùng Tần Quân và Liễu Nhược Lai lên trời.
Bọn họ cách mặt đất càng lúc càng xa, dần dần có thể nhìn xuống đường nét cả tòa thành.
Từ trên cao nhìn xuống thành trì chiếm diện tích càng lớn, nhìn như phồn hoa nhưng bên trong không có ai, liên tưởng lòng đất giấu con thụ yêu khủng bố là bọn họ thấy ớn lạnh.
Cách mặt đất khoảng ba ngàn thước Tần Quân mới ngừng lại, chờ đợi Dương Tiễn xuất hiện.
Liễu Nhược Lai nhìn ba người Tần Quân, thấy mặt bọn họ lạnh lùng làm nàng không dám hó hé tiếng nào.
Tiếng gợi ý của hệ thống bỗng nhiên vang lên:
[Đinh! Dương Tiễn phục hồi đến Thần Ma trạng thái cao nhất!]
Cùng lúc đó không trung trước mặt đám người Tần Quân hiện ra lỗ đen, bên mép có ánh sáng bảy sắc uốn lượn, đẹp đẽ hư ảo. Dương Tiễn cất bước đi ra.
Vẻ mặt của Dương Tiễn không khác biệt nhiều với ban đầu, nhưng phát ra hơi thở làm Kim Thiền Tử, Trư Bát Giới thở dồn dập.
Thân hình cao thẳng như có thể gồng gánh núi Thái, khuôn mặt tuấn tú toát ra khí thế sắc bén cương nghị, tay cầm đao chiến thần ba mũi nhọn phản chiếu ánh sáng lạnh dưới tia nắng.
Không gian quanh Dương Tiễn vặn vẹo mắt thường trông thấy, như có lửa đốt xung quanh.
Lần đầu Liễu Nhược Lai gặp Dương Tiễn đã bị kinh diễm, bản năng che môi.
Nhìn Dương Tiễn, mỗi người cảm nhận thần tính trên người gã như thiên thần giáng trần, bễ nghễ thiên hạ.
Kim Thiền Tử thì thào:
- Hơi thở này . . . không lẽ . . .
Trư Bát Giới nuốt nước miếng, nhìn Dương Tiễn làm gã nhớ đến một thân hình khác toát ra khí thế không thua kém gì. Thân hình kia không có thần ngạo giống Dương Tiễn, nhưng sự kiệt ngạo bất thuần thì số một đương thời.
Trư Bát Giới cười cay đắng:
- Không uổng là người ngang sức ngang tài với Hầu ca.
Có Dương Tiễn ở sau này cuộc sống của Trư Bát Giới không dễ chịu gì. Lúc ở Thiên Đình Dương Tiễn khinh thường tất cả thần quan tiên vị dưới tay Ngọc Đế, bao gồm Thiên Bồng Nguyên Soái. Giờ Trư Bát Giới đầu thai làm heo, lại vào Phật Môn thì chắc chắn Dương Tiễn càng coi rẻ gã hơn.
Dương Tiễn chậm rãi quay đầu nhìn Tần Quân, quỳ giữa hư không, cố nén kích động trầm giọng nói:
- Đa tạ ơn tái tạo của bệ hạ!
Dương Tiễn nhớ lại ký ức kiếp trước càng kính sợ Tần Quân hơn. Ở Thiên Đình Dương Tiễn sống rất bực tức, mẫu thân từng bị Thiên Đế đè dưới Đào sơn, gã phá núi cứu mẫu thân nhưng không được ích gì, cuối cùng ở trên Thiên Đình như cái xác biết đi làm việc cho Ngọc Đế. Dương Tiễn ghét cuộc sống như chó săn, giờ Tần Quân thức tỉnh ký ức kiếp trước, gã tưởng hắn cứu gã ra khỏi nanh vuốt của Ngọc Đế nên rất cảm kích.