Các tu sĩ bàn luận ầm ĩ, bơm hơi cho nhau. Tần Quân nghe được thiếu chút nữa tức phát nổ. Các ngươi trắng trợn biểu hiện ra ý nghĩ của các ngươi như vậy, có suy nghĩ đến cảm nhận của ta hay không?
Nếu các ngươi không nể mặt ta, vậy ta cũng không khách khí nữa!
Lúc này Tần Quân rót linh lực vào trong Gia Đặc Lâm diệt thế. Ngay sau đó Gia Đặc Lâm diệt thế liền bắt đầu vận chuyển, phát ra tiếng động giống như tiếng dã thú gầm gừ. Ngọn lửa phun ra. Vô số viên đạn giống như mưa sa lao về phía các tu sĩ. Tốc độ nhanh đến mức tận cùng, khiến cho các tu sĩ không kịp phản ứng nữa.
Tháp tháp tháp...
Tiếng đạn bắn ra khiến cho thiên địa trở nên ồn ào. Từng tên tu sĩ trực tiếp bị bắn thành cái sàng. Máu tươi bắn ra, máu thịt rơi xuống. Cục diện vô cùng đẫm máu. Các tu sĩ còn lại nhìn thấy vậy, da đầu tê dại.
- Cho các ngươi muốn cướp đồ của lão tử!
Tần Quân giận dữ hét, hắn đứng ở trên mây mù bước chân bắt đầu di chuyển. Gia Đặc Lâm diệt thế quét ngang đi. Đạn linh lực có lực lượng phá hoại rất mạnh. Chỉ một phút gần vạn viên đạn bắn ra. Lực phá hoại của nó khó có thể tưởng tượng được. Các ngọn núi ở xung quanh hồ vốn chặn dòng nước bị bắn cho bắt đầu tan rã. Đá vụn bay ngang, bụi bặm cuốn lên.
Tiếng kêu thảm thiết vang vọng thật lâu ở bên trong dãy núi, dường như đến từ luyện ngục nhân gian.
Gia Đặc Lâm diệt thế vừa ra, quỷ thần cũng phải khóc!
Tuy rằng gần đây không có quỷ thần, nhưng những tu sĩ này lại khiếp sợ đến mức tè ra quần.
- Ta ngất! Đây là thứ gì vậy! Quá tàn bạo!
Trư Vương vừa né tránh vừa tức giận mở miệng mắng lớn. Quỷ Đói cũng lộ ra vẻ mặt kinh hoàng. Tần Quân rốt cuộc có bao nhiêu pháp khí cao giai?
Một ít tu sĩ không kịp trốn tránh vội vàng lấy ra tấm bảng gỗ bóp nát. Gia Đặc Lâm diệt thế có lực sát thương gần như không có cách nào hóa giải. Mặc dù là cao thủ Thuế Phàm Cảnh cũng không dám khinh thường.
Ánh mắt Lý Nguyên Phách sáng quắc nhìn chằm chằm vào Gia Đặc Lâm diệt thế trong tay Tần Quân. Hắn thích bạo lực tất nhiên liếc mắt liền yêu thích Gia Đặc Lâm diệt thế!
Tần Vân ở bên bờ, nhìn tới, trợn mắt há hốc mồm. Hắn thiếu chút nữa quỳ xuống. Tần Quân không ngờ lấy ra một pháp khí thần bí dễ dàng bắn chết trăm tên tu sĩ. Những tu sĩ từ phía xa chạy đến xem trò vui, vừa nhìn thấy Gia Đặc Lâm diệt thế cuồng bạo, khiếp sợ đến mức vội vàng quay đầu trở lại. Bọn họ rất sợ mình sẽ gặp phải tai bay vạ gió.
- Treo lên bạo!
Tần Vân nghẹn nửa ngày mới thốt ra ba chữ. Hắn phát hiện từ ngữ của mình căn bản không có cách nào hình dung về cảnh tượng lúc này. Hắn không thể làm gì khác hơn là sử dụng từ ngữ kỳ quái Tần Quân bình thường nói để hình dung.
Chúc Nghiên Khanh thấy vậy, khẽ nhíu mày. Cảnh tượng trước mắt quả thực quá mức hung tàn. Nhưng nàng cũng không phản cảm. Bởi vì nàng biết nhân từ có đôi khi là trí mạng. Chỉ có điều nàng hiếu kỳ chính là Gia Đặc Lâm diệt thế trong tay Tần Quân rốt cuộc là pháp khí gì. Đây vẫn là lần đầu tiên nàng nhìn thấy được.
Phóng tầm mắt ra toàn bộ Nam Vực, tuyệt đối tìm không ra người thứ hai nhận ra được Gia Đặc Lâm.
Nếu có, vậy Tần Quân phải giết chết hắn. Cùng một thế giới không thể dung được hai người xuyên qua.
Quét ngang một vòng, lại quét nghiêng một vòng, làm cho các tu sĩ không dám tới gần hắn trong phạm vi ba trăm thước. Qua một phút, Tần Quân mới có thể dừng nổ súng.
Không phải hắn không đành lòng tiếp tục làm bậy, mà là linh lực đã hết sạch!
Gia Đặc Lâm diệt thế có nhu cầu đối với chân khí còn nhiều gấp mấy trăm lần so với Desert Eagle. Tiếp tục như vậy nữa, hắn ngay cả duy trì thuật điều khiển sương mù đằng vân cũng làm không được.
- Hừ! Một đàn Hầu Tử cũng dám tập kích con hổ!
Tần Quân đắc ý hừ nói. Một phút bị diệt thế Gia Đặc Lâm bắn ít nhất cũng có bốn năm mươi tu sĩ chết đi. Còn có hơn mười người bị buộc phải bóp nát tấm bảng gỗ. Đối với điều này, hắn cũng không cảm tháy hổ thẹn. Bản thân những tu sĩ này nảy lòng tham đối với pháp khí của hắn, thậm chí còn muốn tính mạng của hắn. Nếu hắn còn nương tay, vậy chính là thánh mẫu rồi!
Hắn có nguyên tắc của mình. Người vô tội không giết, Người có ân phải báo đáp, kẻ địch phải giết!
Tần Quân xoay người liền bay về phía đám người Chúc Nghiên Khanh đang ở bên hồ chờ. Lý Nguyên Phách theo sát phía sau. Lúc này, đã không còn người nào dám gây sự với Tần Quân.
Ngay cả Trư Vương và Quỷ Đói lúc trước tràn đầy tự tin, cũng trầm mặc. Số tu sĩ còn lại trốn ở trong rừng cây, trên đỉnh núi cũng theo trầm mặc.
Trên thế giới khiến cho người phát điên nhất, còn không phải là chiến sĩ ở giữa cuộc tranh phong của xạ thủ và pháp sư sao?
- Lẽ nào lại bỏ đi như vậy?
uỷ Đói cắn răng hỏi.
Đôi mắt ti hí của Trư Vương híp lại thành khe, trầm giọng nói:
- Sau này lại tìm cơ hội. Bọn họ quá mức phong quang, nhất định sẽ dẫn tới những người tham gia thi đấu còn lại bao vây tấn công. Khi đó chính là cơ hội!
Không chỉ có bọn họ, những người khác cũng có ý nghĩ như vậy. Khi trong những người tham gia thi đấu xuất hiện tồn tại chiến lực vượt xa phần lớn những người còn lại, nhất định sẽ dẫn tới bọn họ cùng nhau công kích.
Cùng lúc đó, Tần Quân và Lý Nguyên Phách rơi vào bên bờ. Tần Vân lại gần như kích động nói:
- Hoàng huynh, huynh thật sự quá uy vũ! Quá soái!
Tần Quân nghe được không khỏi lộ ra vẻ đương nhiên. Sau đó hắn nhìn về phía Chúc Nghiên Khanh cười nói:
- Nàng cảm thấy thế nào?
Chúc Nghiên Khanh vốn định phủ nhận. Nhưng khi nhìn thấy được hai tay hắn bị bỏng đến mức đỏ bừng, nàng không khỏi gật đầu nhẹ giọng nói:
- Quả thực uy vũ.
Mỹ nhân khích lệ, Tần Quân nhất thời mặt mày rạng rỡ.
Này!
Cầu không nên ân ái trắng trợn như vậy!
Tần Vân đứng ở bên cạnh, oán giận nghĩ. Bởi vì khuôn mặt Chúc Nghiên Khanh đẹp xuất chúng, cho nên ngay từ lúc đầu hắn cũng có thiện cảm đối với nàng. Nhưng sau này ở chung lâu, hắn cũng nhìn ra được Chúc Nghiên Khanh có ý đối với Tần Quân, liền bóp chết chút thiện trong lòng này.
Đừng thấy dáng vẻ hắn trung thực, trong lòng cũng không ngốc. Đối với vị trí của mình, hắn vẫn đắn đo rất chuẩn.
Theo Tần Quân, sau này chắc chắn sẽ tốt hơn. Hơn nữa hắn tự hiểu lấy mình. Hắn biết mình căn bản không phải là người làm được hoàng đế tốt, vậy tại sao không ủng hộ Tần Quân. Sau này làm một vị Vương gia sung sướng vô câu vô thúc?
- Tiếp theo chúng ta đi chỗ nào?
Sau một hồi vui đùa ầm ĩ, Tần Vân về phía Tần Quân hỏi. Sau khi gặp được Tần Quân, hắn không hiểu có một cảm giác tìm được người tâm phúc.
- Đương nhiên là đi tới chỗ có nhiều người, thuận tiện tìm xem có còn những yêu thú khác hay không.
Tần Quân nhún vai nói. Hắn có chút tò mò. Sau khi giết chết con giao long màu đen, không ngờ hắn không nghe được tiếng nhắc nhở của hệ thống. Rất cổ quái.
Chẳng lẽ bị giết chính là một con rồng giả?
Hắn lại không biết hắn thật sự đã đoán đúng. Tất cả yêu thú bên trong thế giới pháp bảo nơi này đều lấy yêu hồn làm linh lực chủ thể. Sở dĩ con giao long màu đen có một viên Long Châu, thật ra chính là để đẩy mạnh cuộc chiến đấu bạo phát.
Nếu như không có bảo vật khiến người ta dẫn chiến, rất nhiều người tham gia thi đấu sẽ ôm tâm lý may mắn vẫn trốn chiến.
Cho nên lấy ra một ít bảo vật khiến cho những người dự thi không có cách nào kháng cự, sẽ tăng nhanh tốc độ đào thải.
Mà những bảo vật này tất nhiên không phải chỉ một mình Phỉ Ngọc Thụ đưa ra, mà chính là do Thần Kiếm Đường phát ra. Bằng không Phỉ Ngọc Thụ chắc hẳn phải đau lòng đến hít thở không thông.
- Vì sao lại phải đi tới chỗ có nhiều người?
Tần Vân nghi ngờ nói. Chúc Nghiên Khanh cũng lộ ra vẻ mặt vô cùng kinh ngạc.
Tần Quân đảo mắt, tức giận nói:
- Lẽ nào các ngươi còn muốn tham gia thi đấu lôi đài sao? Đương nhiên là đi đào thải bọn họ!
Một câu nói khí phách như vậy khiến cho Tần Vân không biết nên trả lời như thế nào. Trong mắt Chúc Nghiên Khanh cũng hiện lên thần sắc khác thường.
Bên ngoài thế giới pháp bảo, Phỉ Ngọc Thụ nghe được, khóe miệng co quắp. Mức độ bừa bãi của người này vượt xa so với sự tưởng tượng của hắn. Quả nhiên yêu nghiệt cũng không thể nhìn nhận theo lẽ thường.
- Phỉ trưởng lão, vừa có người truyền tin tức tới.
Lúc này, Từ Quỷ Khốc bỗng nhiên truyền âm về phía Phỉ Ngọc Thụ nói. Phỉ Ngọc Thụ không khỏi nghi ngờ nhìn về phía hắn.