Ngâm.
Đúng lúc này, một tiếng rồng ngâm từ trong hồ vang lên. Âm thanh càng mênh mông càng bá đạo hơn so với tiếng rồng ngâm của con giao long màu đen. Nếu như âm thanh của giao long màu đen là bá đạo cuồng bạo, như vậy tiếng rồng ngâm này lại dường như đến từ vĩnh hằng, giống như đế hoàng trong loài rồng!
Hạo Thiên Khuyển và Lý Nguyên Phách biến sắc. Bởi vì bọn họ không ngờ từ trong hồ cảm giác được một tia uy áp khiến cho bọn họ sởn tóc gáy.
Ầm.
Một tiếng động vang lên. Con giao long màu đen bỗng nhiên phá vỡ mặt hồ bay lên. Thời khắc này toàn thân nó đều là máu. Đầu rồng còn có một lỗ máu khiến người ta nhìn thấy mà giật mình. Nhưng nó lại vẫn ngoan cường sống sót. Lực sinh mạng khiến người ta thán phục.
Giao long màu đen bay ra. Vậy Tần Quân thì sao?
Chết rồi sao?
Các tu sĩ đưa mắt nhìn nhau. Sắc mặt Chúc Nghiên Khanh trắng bệch. Tần Vân cũng choáng váng. Bọn họ trăm triệu lần không nghĩ tới Tần Quân vừa tiến đến đây, đã phải chết.
Đúng lúc này, tiếng rồng ngâm mênh mông cuồn cuộn lúc trước lại vang lên lần nữa. Nhưng mà các tu sĩ chú ý thấy con giao long màu đen không mở miệng.
Xôn xao.
Tất cả mọi người xôn xao. Lẽ nào đáy hồ còn che giấu một con rồng còn cường đại hơn?
Nghĩ đến đây, bọn họ bỗng nhiên bắt đầu thông cảm cho Tần Quân. Chắc hẳn Tần Quân đã vùi thân ở bên trong bụng rồng.
Toàn thân Chúc Nghiên Khanh càng run lên. Nàng dường như mất hồn phách, thân thể lắc lư giống như sắp ngã.
Ầm!
Một con rồng bạc phá vỡ mặt hồ bay ra. Đồng thời Tần Quân cũng bay ra theo. Phần đuôi của con rồng bạc và Ngân Long Tru Hồn của Tần Quân nối liền. Nếu như nhìn kỹ sẽ phát hiện được con rồng bạc này rõ ràng không phải là thực chất, giống như ảo ảnh, nhưng tản ra uy áp rất mạnh.
Con rồng bạc xoay ở xung quanh thân Tần Quân, thần uy không tầm thường. Nó phối hợp với Tần Quân thân mặc Tử Kim Đế Hoàng Giáp, giống như thần linh. Nhìn thấy cảnh tượng như vậy, các tu sĩ há hốc mồm.
Ánh mắt mọi người đều tập trung trên Ngân Long Tru Hồn ở trong tay Tần Quân. Rất rõ ràng con rồng bạc này đến từ thanh thương trong tay hắn.
- Giết hàng vạn hàng nghìn yêu ma tế thiên. . . Tàn sát thần phật khắp bầu trời trút giận. . .
Một giọng điệu bá đạo cuồn cuộn vang vọng ở trong đầu Tần Quân, kéo ý thức của Tần Quân từ trong hỗn trở lại. Hắn mở mắt ra. Đồng tử của hắn không ngờ biến thành màu bạc, giống như tinh thạch, vô cùng quỷ dị.
Long Hồn thượng cổ bên trong Ngân Long Tru Hồn dĩ nhiên thức tỉnh. Giờ phút này Tần Quân có thể cảm giác được rõ ràng bên trong Ngân Long Tru Hồn truyền đến lực lượng dâng trào, giống như biển rộng mênh mông.
Thoải mái!
Đây là uy năng chân chính của pháp khí thiên phẩm sao?
Trong lòng Tần Quân kích động, biểu hiện ra lại là vẻ phong khinh vân đạm. Vẻ mặt tự tin nhìn con giao long màu đen đang sợ hãi. Hồn phách của nó bị Ngân Long Tru Hồn hấp thu gần nửa. Lúc này đã chiến lực tổn hao rất nhiều, thậm chí thần chí không rõ. Nó chỉ dựa vào bản năng rời xa Tần Quân.
- Nên đưa ngươi xuống địa ngục rồi!
Tần Quân khẽ cười một tiếng, không có sự đồng tình, bỗng nhiên phóng về phía con giao long màu đen. Sát Na Phương Hoa trong khoảng khắc được phát động. Tần Quân được con rồng bạc quấn vòng quanh, tốc độ đạt đến mức tận cùng. Ở trong mắt những người khác, hắn giống như con rồng bạc thế không thể đỡ, lao về phía giao long màu đen.
Lần này Sát Na Phương Hoa so với lúc trước, đã nhanh hơn không chỉ gấp đôi.
Phụt.
Một tiếng động vang lên!
Tần Quân trực tiếp đâm xuyên qua thân thể của con giao long màu đen. Máu tươi bắn ra. Con giao long màu đen kêu lên một tiếng thảm thiết. Ngay sau đó một hư ảnh từ trong thân thể rồng bay ra, lấy mắt thường có thể thấy được bay vào trong miệng của con rồng bạc đang quay xung quanh thân của Tần Quân.
Các tu sĩ nhìn thấy lại chẳng biết tại sao. Hạo Thiên Khuyển và Phỉ Ngọc Thụ ở bên ngoài thế giới pháp bảo lại hít vào một hơi khí lạnh.
Hút hồn!
Hư ảnh này thình lình là hồn phách của con giao long màu đen, lại bị Tần Quân thu hồn.
Lấy tầm mắt của bọn họ tất nhiên nhìn ra được con rồng bạc kia chính là khí hồn của thanh trường thương trong tay Tần Quân.
Pháp khí nắm giữ khí hồn chí ít phải đạt được thiên phẩm!
Sau khi hấp thu hồn phách của con giao long màu đen, Tần Quân lại cảm giác Ngân Long Tru Hồn trong tay trở nên cực nóng.
- Ngân Long Tru Hồn hấp thu hồn phách của con giao long tư vi Thuế Phàm Cảnh chín tầng, thăng cấp làm pháp bảo hậu thiên!
Tiếng nhắc nhở của hệ thống vang lên, khiến cho Tần Quân ngẩn người. Pháp bảo hậu thiên?
Đúng lúc này, con giao long màu đen bắt đầu rơi về phía hồ nước. Long Châu ở trong long trảo cũng rơi ra ngoài. Cảnh tượng như vậy khiến cho đồng tử của các tu sĩ nhất thời co lại.
Ầm! Ầm! Ầm. . .
Từng tu sĩ bạo phát ra tốc độ nhanh nhất lao về phía Long Châu. Ngay cả Trư Vương và Quỷ Đói cũng vậy.
Trời ạ!
Dám cướp bảo!
Tất cả đều đặc biệt chán sống rồi sao!
Tần Quân nhất thời nổi giận, nhanh chóng bay tới nắm lấy Long Châu, thu nó vào trong không gian thần thoại. Sau đó hắn cầm trường thương, trừng mắt lạnh nhìn các tu sĩ từ bốn phương tám hướng vọt tới.
Con rồng bạc quấn quanh toàn thân hắn, phát ra một tiếng rồng ngâm cảm giác vô cùng áp bách. Tần Quân bỗng nhiên đâm ra một thương. Con rồng bạc liền theo đó phóng đi, rất có tư thế cắn nuốt kẻ địch.
- Một đám chuột nhắt cũng dám nhúng chàm bảo bối của điện hạ ta!
Bên bờ hồ, Lý Nguyên Phách cũng nổi giận. Lúc này hắn liền ném Kim Bằng Thần Chùy đang cầm trong tay phải ra. Chùy lớn xé rách không khí, gần như trong vòng một giây đã vượt qua khoảng cách mấy trăm thước, trực tiếp đập nổ tám gã tu sĩ trên đường đi. Máu tươi bắn ngang ra khắp trời cao.
Ầm...
Con rồng bạc trực tiếp đánh bay một tu sĩ Kim Đan Cảnh tầng tám xông lên phía trước nhất. Lại thêm Lý Nguyên Phách bỗng nhiên ra tay, tất cả tu sĩ đều ngừng lại. Ánh mắt bọn họ không tốt nhìn chằm chằm vào Tần Quân.
Lý Nguyên Phách nhanh chóng đi tới bên cạnh Tần Quân. Hắn giơ tay phải lên. Thanh Kim Bằng Thần Chùy bay trên không trung, vù một tiếng liền bay vào trong tay hắn.
Đứng ở bên cạnh Tần Quân, sát khí của hắn trùng thiên, khí thế không kém chút nào so với Tần Quân được con rồng bạc quấn quanh. Hai người đứng sóng vai, dường như thiên hạ không người nào có thể địch nổi.
- Cho các ngươi thời gian ba hơi thở để lui lại. Bằng không đừng trách ta không khách khí!
Tần Quân trầm giọng quát. Trong khi nói chuyện, tay phải hắn nắm chặt Ngân Long Tru Hồn Thương. Long Hồn thượng cổ quấn ở xung quanh người hắn giống như khói mù tiêu tan.
Bên ngoài thế giới pháp bảo, Phỉ Ngọc Thụ lại đang hiếu kỳ không biết Tần Quân làm như thế nào nhận được pháp khí như vậy. Hơn nữa hắn có thể nhìn ra Tử Kim Đế Hoàng Giáp trên người Tần Quân cũng rất không tầm thường.
Người này cũng không đơn giản chỉ là đến từ vương quốc. Khẳng định hắn có bối cảnh sâu hơn!
Mà vài tu sĩ bao vây xung quanh Tần Quân nhìn thấy được hắn thu con rồng bạc lại, lá gan trái lại lớn hơn nữa. Chỉ có điều ngại vì Lý Nguyên Phách ở bên cạnh, bọn họ cũng không dám làm chim đầu đàn.
Lúc này, càng lúc càng có nhiều tu sĩ bay về phía trên hồ. Sau khi đạt được Kim Đan Cảnh, bọn họ có thể ngự không phi hành. Tu sĩ Trúc Cơ Cảnh chỉ có thể dựa vào pháp khí. Tần Quân bình thường thích sử dụng thuật điều khiển sương mù đằng vân, bởi vì trông rất soái!
Tần Quân thấy vậy, trong lòng buồn bực. Lão tử tâm tình tốt mới tha cho các ngươi rời khỏi đây. Nếu như các ngươi cứ u mê, một mực không chịu giác ngộ, vậy cũng đừng trách ta tàn nhẫn!
Nghĩ tới đây, Tần Quân bỗng nhiên lấy ra Gia Đặc Lâm diệt thế. Bề ngoài của nó tối tăm dữ tợn khiến người ta không nhịn được cảm thấy trái tim băng giá. giống như một vị yêu thú bị Tần Quân cầm lấy. Chỉ mới nhìn thôi, đã khiến cho trong lòng người ta cảm thấy sợ hãi.
- A... Đây là vật gì?
- Chắc là pháp khí cao giai nào đó...
- Sợ cái gì? Chúng ta nhiều người như vậy, còn phải sợ hai người bọn họ sao?
- Lý Nguyên Phách quá mạnh mẽ. Chúng ta không thể cứng rắn xông tới!
- Không chỉ phải đoạt lấy Long Châu, còn phải tránh được pháp khí của hắn!