Nếu nghe giảng mấy ngàn năm, mấy vạn năm thì sẽ thế nào? Chẳng phải là bay thẳng lên trời?
Trấn Nguyên Tử nhớ ngày xưa nghe Đạo Tổ Hồng Quân giảng đạo trong Tử Tiêu cung. Đại năng đất hồng hoang ngày xưa hầu như đều đi hết, trừ Tổ Vu. Trong mười hai Tổ Vu chỉ có Hậu Thổ đi nghe đạo.
Nếu lúc ấy cả nhóm Tổ Vu đi nghe đạo, dù nghe không hiểu nhưng làm quen với các Thánh Nhân tương lai, có lẽ đại kiếp nạn vu yêu sẽ thay đổi.
Tần Quân đang ngồi khoanh chân trong bụi hoa, xung quanh đầy hoa tươi cao tới vai hắn. Linh khí điên cuồng chui vào đỉnh đầu Tần Quân hình thành lốc xoáy khí mắt thường trông thấy, thổi biển hoa đung đưa như sóng gợn dập dờn.
Tử Vi Đế Tinh đạo quả điên cuồng chuyển động kéo theo Mệnh Vận Chi Luân xoay tròn, hoa văn tử diễm giữa trán Tần Quân bập bùng cháy. Ánh sáng tím lấp lánh chiếu trên mặt Tần Quân khiến hắn trông rất tà tuấn.
Hơi thở của Cực Viêm Ma Thần mạnh mẽ khuếch tán ra, trong phạm vi trăm thước không có sinh linh nào dám đến gần.
Dù là yêu quái hay tu sĩ nhân tộc thường xuyên nhìn hướng Tần Quân, trong mắt có hâm mộ, ghen ghét, nhưng càng nhiều là e ngại.
Đám yêu quái xì xầm:
- Tiểu tử kia có lai lịch gì?
- Huyết mạch của hắn không đơn giản, không phải nhân tộc bình thường.
- Hơi thở mạnh quá, tên này chắc không phải là vị đại thần nào chuyển kiếp đi?
- Thôi chúng ta đừng chọc vào hắn, sau lưng tiểu tử này có lẽ có đại năng chống lưng.
- Quá kiêu ngạo, hoàn toàn không nể mặt cướp hết linh khí của chúng ta!
Các tu sĩ nhớ kỹ khuôn mặt Tần Quân.
Tần Quân không thèm nghe, trong lòng hắn xem yêu quái, tu sĩ là NPC không đáng để ý.
Giảng đạo vẫn diễn ra.
Lại ba mươi năm qua mau.
Tiếng hệ thống vang lên trong đầu Tần Quân:
[Đinh! Chúc mừng túc chủ đột phá Thái Ất Tán Tiên cảnh viên mãn!]
Trấn Nguyên Tử giảng đạo một trăm mười năm khiến Tần Quân từ Thái Ất Tán Tiên cảnh sơ kỳ bay vọt đến viên mãn, hắn là người tiến bộ nhanh nhất trong trăm vạn sinh linh xung quanh.
Tần Quân cảm nhận pháp lực trong người tăng vọt, hắn cố nén xúc động muốn hú dài, vận chuyển tâm pháp Bất Diệt Thánh Thể.
Suốt một trăm mười năm Tần Quân hết sức chăm chú tu luyện, không có cảm giác cảnh còn người mất, tựa như nằm mơ một giấc.
Hèn gì đại năng bế quan như một giấc mơ mấy ngàn thu.
Trấn Nguyên Tử mở mắt ra nhẹ giọng nói:
- Được rồi, bổn tọa giảng đến đây thôi. Các ngươi đi đi, sau này có duyên gặp lại.
Thanh âm truyền vào tai từng sinh linh làm bọn họ tinh thần rung lên, tỉnh táo lại từ trạng thái lĩnh ngộ. Thần kỳ là họ không thấy khó chịu gì, thậm chí không có tẩu hỏa nhập ma.
Lời đại năng nói vô cùng huyền diệu.
Lại có tiếng hệ thống gợi ý:
[Đinh! Sắp rời khỏi thần thoại đạo tràng.]
Tầm nhìn của Tần Quân trở nên mơ hồ, bỗng biến mất tại chỗ.
Trấn Nguyên Tử luôn chú ý Tần Quân chợt con ngươi co rút đứng bật dậy.
- Người đâu?
Vẻ mặt Trấn Nguyên Tử ngạc nhiên quét thần thức qua mấy ngàn vạn dặm nhưng không bắt giữ được hơi thở của hắn.
Trấn Nguyên Tử thầm bực mình, y quan sát Tần Quân một trăm năm, định thu hắn làm đồ đệ ai ngờ hắn biến mất quá mau, y không kịp trở tay.
Trấn Nguyên Tử chọn bốn mươi lăm sinh linh thiên tư thông tuệ ở dưới núi làm đệ tử ký danh, trong đó có hai người tên Thanh Phong, Minh Nguyệt.
***
Ngoài tẩm cung của Tần Quân, Ðát Kỷ, Du Phượng Hoàng, Bạch Trạch đang quát tháo các cung nữ.
Khuôn mặt Ðát Kỷ tràn đầy tức giận và kinh hoàng quát hỏi:
- Bệ hạ đâu? Chẳng phải các ngươi nói đang bế quan sao? Tại sao không thấy bệ hạ đâu?
Tần Quân lặng lẽ bị bắt cóc, Ðát Kỷ cảm giác trời sập.
Các cung nữ quỳ rạp dưới đất, run cầm cập sợ hãi khóc lóc van xin.
Bạch Trạch nhíu mày nói:
- Nếu thật sự là cường giả bí ẩn bắt bệ hạ đi thì bọn họ không biết cũng bình thường thôi.
Trong Thánh thành có vô số cường giả, có mặt Cường Lương, tổ của Kỳ Lân vậy mà vẫn có người lẻn vào bắt Tần Quân được, Bạch Trạch không tin nổi.
Trừ phi là Thánh Nhân nếu không thì kẻ nào có năng lực lớn như vậy?
Du Phượng Hoàng an ủi:
- Ðát Kỷ tỷ tỷ đừng lo, có khi nào bệ hạ bận việc nên đi đâu?
Nhưng hai tay Du Phượng Hoàng giấu trong ống tay áo siết chặt, mu bàn tay đỏ ửng.
Bỗng một hơi thở mạnh mẽ từ trong cung truyền ra, ba nữ nhân giật mình biến sắc mặt.
- Bệ hạ!
Bọn họ vội vàng chạy vào, chỉ thấy Tần Quân ngồi xếp bằng trên giường, nguyên cung điện rung nhẹ.
Ðát Kỷ, Du Phượng Hoàng lao đến kiểm tra thân thể Tần Quân.
Ðát Kỷ sốt ruột hỏi:
- Bệ hạ có sao không?
Vẻ mặt Tần Quân hoang mang hỏi:
- Trẫm thì bị gì? Chẳng phải trẫm nói đang bế quan sao? Tại sao các nàng đi vào?
Tần Quân nhíu chặt mày, không lẽ Thiên Đình Đại Tần xảy ra chuyện lớn gì?
Đệt, mới rời khỏi có một ngày, có cần vậy không?
Con ngươi Bạch Trạch co rút, bởi vì nàng chú ý tới tu vi của Tần Quân đến Thái Ất Tán Tiên cảnh viên mãn.
Lòng Bạch Trạch dậy sóng thần:
- Sao có thể được? Trong một đêm tu vi từ Thái Ất Tán Tiên cảnh sơ kỳ biến thành viên mãn?
Dù biết Tần Quân là Cơ Vĩnh Sinh chuyển thế nhưng Bạch Trạch vẫn cảm thấy khó tin.
Bởi vì quá trình này mất thời gian quá ngắn ngủi.
Nhưng Bạch Trạch liên tưởng đến Tần Quân từng dùng thần thông vô thượng trợ giúp thuộc hạ phục hồi tu vi đỉnh cao trong luân hồi, không lẽ hắn dùng thần thông này lên người mình?
Ui!
Bạch Trạch hút ngụm khí lạnh, nàng không cách nào tưởng tượng thần thông này rốt cuộc là gì.
Tần Quân ngày xưa từng đến độ cao thế nào?
Ðát Kỷ quở mắng:
- Bế quan? Vậy sao bệ hạ biến mất tăm?
Lúc trước hù Ðát Kỷ chết khiếp, nàng không dám tưởng tượng nếu Tần Quân thật sự bị bắt cóc thì bọn họ phải làm sao.
Chắc chắn Thiên Đình Đại Tần thành rắn mất đầu rối loạn.
Vì các Thần Ma đều là hạng người tâm cao khí ngạo, chỉ một mình Tần Quân có thể trấn được họ.
Du Phượng Hoàng, Bạch Trạch tò mò nhìn Tần Quân.
Tần Quân giả bộ bí hiểm cười nói:
- Đây là bí mật, các nàng không được truyền ra ngoài. Sau này trẫm còn sẽ bế quan giống vậy, các nàng đừng chuyện bé xé to. Trừ phi trẫm mất tích ba ngày các nàng mới được hành động.
Ba nữ nhân càng nghe càng tò mò, nhưng Tần Quân chết sống không chịu nổi. Vì việc này liên quan hệ thống, không thể để người thứ hai biết, dù đó là người hết sức gần gũi.
Không phải Tần Quân không tin bọn họ, nhưng lỡ họ vô tình tiết lộ tin tức thì tiêu đời.
Có thể cho người triệu hoán ra vô số cường giả, còn có vô số bảo bối ăn gian khác, ai không động lòng?
Dù là Thánh Nhân cũng không cưỡng lại được.