- Vậy có thể thuận tiện buông tha chúng ta hay không?
Dương Lan khẩn trương hỏi.
Nàng thật sự không muốn chiến đấu cùng Lý Nguyên Phách. Diệp Hiên, Tông Ngạn, Mộ Dung Huyền cũng vậy. Về phần Chúc Nghiên Khanh, nàng vẫn không có mở ra miệng. Chiếc mũ che khuất khuôn mặt nàng, làm cho không người nào có thể nhìn thấy được nét mặt của nàng.
- Đúng vậy. Hoàng huynh, bảo Nguyên Phách của huynh cũng nhường cho chúng ta đi!
Tần Vân khẩn cầu nói. Hắn khôi ngô như vậy lại làm ra bộ dạng nữ nhi thật sự buồn nôn. khiến cho Tần Quân thiếu chút nữa nôn ra.
- Có thể nhường ngươi, nhưng mấy người bọn họ thì thôi.
Tần Quân gật đầu nói. Bọn họ trong lời nói của hắn tất nhiên chính là chỉ đám người Diệp Hiên.
Dương Lan nhất thời sốt ruột, hỏi:
- Vì sao?
- Không tại sao cả.
Phụt
Bốn người có loại kích động muốn phun ra máu. Nếu như có thể cho một lý do còn hoàn hảo. Nhưng hết lần này tới lần khác không có lý do gì, khiến cho bọn họ không nhịn được nghi vấn nhân phẩm của chính mình có đúng là quá kém hay không.
- A di đà phật, điện hạ, ngài cũng không thể khiến cho Nguyên Phách ở trong vũ hội Tiềm Long tạo quá nhiều sát nghiệt được. Nếu không sẽ gây ra rung chuyển.
Pháp Hải đứng ra nhắc nhở.
Tần Quân gật đầu. Phần lớn tu sĩ tham gia vũ hội Tiềm Long đều có bối cảnh. Nếu như giết chết, Tần Quân chẳng phải là đắc tội với tất cả thế lực sao?
Nếu thật sự đi đến loại tình trạng này, Tần Quân mặc dù dựa vào Thái Bạch Kim Tinh cũng rất khó đi ra khỏi hoàng triều Nam Trác.
Chỉ có điều một tháng một lần triệu hoán Thần Ma gần đến. Có lẽ hắn có thể rút được một Thần Ma nổ trời?
Lại ở thời điểm Tần Quân đang miên man bất định, tất cả cấm vệ đều đã thông qua quan thành.
- Chúng ta tiếp tục đi tới. Bên trong Thanh Đồng Quan không xa liền có một tòa thành trì. Bên trong có điểm báo danh của vũ hội Tiềm Long.
Giả Tuân cười nói, khiến cho mọi người không khỏi thở phào nhẹ nhõm. Cuối cùng cũng sắp đạt được mục đích. Lặn lội đường xa lâu như vậy, bọn họ rất hoài niệm những ngày tháng không có việc gì.
Sau đó Tần Quân nắm tay Đát Kỷ và Tiểu Ly trở lại trong xe ngựa. Tần Vân, Giả Tuân cùng với Thái Bạch Kim Tinh cũng đi trở về xe ngựa của mình.
Những tu sĩ theo bọn họ đi vào, lại không ngừng cảm thán.
- Chúng ta thiếu Việt Vương một ân tình.
- Đúng vậy, vũ hội Tiềm Long phía sau, chúng ta vẫn nên giúp hắn một chút.
- Ừ, dám cùng hoàng triều Nam Trác tranh đấu, thành tựu của Việt Vương sau đó tuyệt đối không thấp.
- Khí phách như thế khiến người ta cảm phục.
Mấy trăm tên tu sĩ đều đạt được ý kiến nhất trí. Sau khi tiến vào vũ hội Tiềm Long cũng hoàn trả một chút ơn huệ.
Điểm này thật ra là chuyện Tần Quân không nghĩ tới. Có Lý Nguyên Phách ủng hộ, hắn đã đủ thỏa mãn. Hiện tại lại có mấy trăm tên tu sĩ giúp đỡ, nếu như hắn biết được, khẳng định sẽ ngửa mặt lên trời cười to.
Trời cũng giúp ta!
...
Thanh Đồng Quan và một tòa thành trì gần đó chỉ cách nhau vài dặm xa. Ở giữa là một mảnh Hoang Nguyên.
Mà tòa thành trì này tên là Lạc Yên Thành. Lạc Yên Thành rất lớn, đủ chứa trên trăm vạn bách tính và tu sĩ. Các sản nghiệp đều rất phồn thịnh. Thương hội, khách sạn, tiêu cục, chỗ phù hòa v.v cái gì cần có đều có.
Trung tâm thành có một phủ đệ diện tích cực lớn. Đây cũng không phải là phủ thành chủ, mà là Từ phủ, phủ đệ của Từ Quỷ Khốc.
Từ Quỷ Khốc ở Lạc Yên Thành uy vọng cực cao, thậm chí còn vượt qua thành chủ.
Lúc này bên trong Từ phủ, Từ Quỷ Khốc đi vào trong đại đường. Nội đường có hơn mười người đệ tử đang luyện công. Bọn họ ngồi vây quanh ở trước một chậu đàn hương, khói xanh lượn lờ.
Từ Quỷ Khốc vừa tiến đến, các đệ tử đều mở mắt ra.
- Chào sư phụ!
Mọi người cùng hô lên. Chân mày Từ Quỷ Khốc nhíu chặt lại bắt đầu không thoải mái. Hắn từ trong đám người đi qua, ngồi vào trên ghế, sau đó mở miệng hỏi:
- Các ngươi tin tưởng hài tử mười mấy tuổi liền đột phá Hóa Hư Cảnh sao?
Thiếu niên Hóa Hư Cảnh?
Nói đùa gì vậy!
Trong lòng các đệ tử châm chọc, ngoài mặt lại nghiêm trang lắc đầu.
Người ngoài xem ra Từ Quỷ Khốc thiết huyết, cương trực công chính. Nhưng ở trong mắt đệ tử, hắn hành sự cổ quái, ý nghĩ ly kỳ hiếm lạ khiến người ta khó có thể phỏng đoán về hắn.
Từ Quỷ Khốc có thể từ chối thiên tài bên trong thứ hạng năm trăm của Nhân Bảng bái sư, cũng có thể bởi vì thiện cảm thu tiểu khất cái không có thiên phú ở ven đường làm đệ tử. Nếu không có suy nghĩ đến thân phận người chấp pháp của Từ Quỷ Khốc, các đệ tử đều cảm thấy đầu óc hắn có vấn đề.
Cho nên bây giờ nghe hắn nói thiếu niên mười mấy tuổi đạt tới Hóa Hư Cảnh, phản ứng đầu tiên của các đệ tử đó là lão già này lại làm chuyện gì kỳ lạ.
- Các ngươi không tin. Ha hả, vi sư hôm nay lại tận mắt nhìn thấy.
Trên mặt Từ Quỷ Khốc thoáng lộ ra một dáng vẻ tươi cười người bình thường khó có thể hiểu được. Nhưng các đệ tử cũng hiểu được, lão già này lại hưng phấn.
Các đệ tử không nói tiếp, bởi vì đã thành thói quen.
Bọn họ không biết lần này lời Từ Quỷ Khốc nói là sự thật. Hơn nữa vị thiếu niên kia không chỉ là Hóa Hư Cảnh, còn là cường giả Địa Tiên Cảnh.
- Ta nhất định phải nhận được hắn!
Từ Quỷ Khốc lẩm bẩm nói, khiến cho các đệ tử không nhịn được đưa mắt nhìn nhau. Lẽ nào lão già này bắt đầu yêu đồng?
...
- Hắt xì.
Lý Nguyên Phách không nhịn được nhảy mũi một cái. Tần Quân ngồi cùng bàn vui vẻ nói:
- Ai da, ngươi còn có thể nhảy mũi mạnh như vậy sao?
- Không biết, có lẽ có người đang ghi hận ta.
Lý Nguyên Phách xoa mũi nhún vai nói. Xem ra tiểu tử này vẫn tự hiểu lấy mình, biết mình rất nhiều cừu gia.
Tần Quân lắc đầu cười. sau đó hắn gắp rau cho Đát Kỷ và Tiểu Ly.
Khách sạn này rất lớn. Chỉ riêng tầng một lại chứa hơn mười bàn ăn. Ngẩng đầu nhìn lên, trung tâm của khách sạn là chạm rỗng. Có thể nhìn thấy được phía trên còn có bảy tầng. Còn có thể nhìn thấy được bóng dáng của rất nhiều tu sĩ đang bắt chuyện. Khách sạn lớn như vậy, ở vương quốc Càn Nguyệt cũng không có.
Hơn nữa khách sạn này chỉ cho phép tu sĩ tiến vào. Người phàm căn bản không có cách nào bước vào.
- Các ngươi nghe nói chưa? Hôm qua ở Lạc Yên Thành có người trong lúc sát hạch thu được đánh giá ngũ tinh!
- Ngũ tinh? Ai vậy! Ta mới nhị tinh...
- Phong Dật Hiên đứng hàng thứ bảy trăm chín mươi tám trong Nhân Bảng!
- Phong Dật Hiên? Có người nói ba năm trước đây, hắn bế quan đột phá Kim Đan Cảnh, cho nên mới bỏ qua vũ hội Tiềm Long lần trước.