La Sĩ Tín quát to xông hướng Như Lai:
- Lão tử đánh chết ngươi!
Như Lai lơ lửng trên cao lạnh lùng nhìn tất cả vạn tay sau lưng vỗ các hướng đánh ra từng chưởng ảnh tàn phá cả chiến trường, tựa như đạn pháo nhiều vô số kể oanh tạc đất đai. La Sĩ Tín rất nhanh gặp nạn giống như Lý Nguyên Bá.
Nguyên Tây Vực rung bần bật, các vực xung quanh bị liên lụy, động đất sóng thần thi nhau kéo tới.
Tôn Ngộ Không tức giận quát:
- Khẹc! Như Lai lão nhân đừng vội càn rỡ!
Đấu Chiến Thắng Phật theo bên cạnh Tôn Ngộ Không vung gậy đập.
Hai con khỉ giao thác bay qua, tốc độ siêu mau né các chưởng ảnh. Hình Thiên, Hậu Nghệ từ hướng khác lao đến.
Như Lai dù mạnh nhưng vốn bị thương nặng, cưỡng ép nâng cao tu vi khiến y không có sức giết cường giả Đại La Chí Tiên cảnh viên mãn. Bởi vậy Như Lai nóng ruột nóng gan, nhưng không cam lòng chạy trốn.
Mười mấy năm qua Như Lai tốn bao nhiêu công sức cho Tây Vực, đặc biệt khi thấy Tôn Ngộ Không, con khỉ này không vào ngũ hành, không thuộc mười loài, sau này rất có thể thành cơ hội để y chứng đạo, y thật tình không muốn buông bỏ.
Mắt Như Lai hấp háy thầm nghĩ:
- Thôi, bắt Tôn Ngộ Không, bỏ Tây Vực vậy!
Mắt Như Lai nóng bỏng nhìn Tôn Ngộ Không và Đấu Chiến Thắng Phật, tuy không biết tại sao có hai Tôn Ngộ Không, y lười suy nghĩ nhiều, bắt hết là xong.
Như Lai lắc người áp sát Tôn Ngộ Không, Đấu Chiến Thắng Phật, vươn hai tay ra bắt lấy hai con khỉ, tốc độ mau đến mức Đấu Chiến Thắng Phật không kịp phản ứng.
Hình Thiên và Hậu Nghệ vồ hụt đành cắn răng tiếp tục lao vào Như Lai.
Xạ Nhật Cung Thần của Hậu Nghệ hầu như không tổn thương Như Lai chút nào, đành đánh xáp lá cà.
Đám cường tướng Dương Tiễn, Viên Hồng, Na Tra sợ hãi không dám đến gần. Đại La Chí Tiên cảnh viên mãn còn bị Như Lai đánh thương nặng chứ nói gì bọn họ.
Như Lai lạnh lùng cười:
- Tôn Ngộ Không, theo ta đi!
Thanh âm như chuông ngân vang trong thiên địa.
Tôn Ngộ Không và Đấu Chiến Thắng Phật vùng vẫy, hai con khỉ cùng thi triển bảy mươi hai biến hóa, đáng tiếc biến thành cái gì cũng không thể thoát khỏi lòng bàn tay Như Lai.
Đấu Chiến Thắng Phật nhăn mặt thầm nghĩ:
- Chết tiệt, rắc rối!
Đấu Chiến Thắng Phật không lo cho mình, vì y chỉ có thể ở thế giới này bảy ngày, y không muốn Tôn Ngộ Không lại giẫm lên vết xe đổ.
Đừng nhìn trước đó Đấu Chiến Thắng Phật chế nhạo Tôn Ngộ Không đủ điều, thật lòng y không nghĩ vậy. Nếu được thì Đấu Chiến Thắng Phật hy vọng mình mãi mãi là Tề Thiên Đại Thánh, là Mỹ Hầu Vương trên Hoa Quả Sơn.
Thành Phật thì sao? Y không thể bảo vệ thứ mình trân trọng, vẫn mặc cho người quyết định.
Tôn Ngộ Không cố gắng vùng vẫy, không chú ý ánh mắt của Đấu Chiến Thắng Phật.
Tôn Ngộ Không chửi um sùm:
- Lão Tôn ta không thèm thua trong tay ngươi ba lần!
Như Lai cười rẻ rúng, đánh lui cường tướng Đại Tần vây quanh, cùng với pháp thuật công kích.
Giọng Bồ Đề Tổ Sư tuyền đến:
- Hừ! Thả đồ nhi của ta ra!
Tôn Ngộ Không, Đấu Chiến Thắng Phật biến sắc mặt vụt ngoái đầu nhìn.
Trong lửa chiến đầy trời, Bồ Đề Tổ Sư mặc đạo bào không dính hạt bụi bước đi trong hư không, biểu tình hờ hững như đang tản bộ.
Tôn Ngộ Không, Đấu Chiến Thắng Phật đồng thanh kêu lên, cực kỳ kích động:
- Sư phụ!
Đường Tam Tạng ở phía xa nhíu mày.
Trong thế giới Tây Du Tôn Ngộ Không chưa từng lộ cho ai biết đã học bản lĩnh từ đâu, nên Đường Tam Tạng không biết Bồ Đề Tổ Sư. Nghe Tôn Ngộ Không kêu người khác là sư phụ khiến Đường Tam Tạng bản năng khó chịu, giây sau đã hiểu tại sao.
Đường Tam Tạng cau mày thầm nghĩ:
- Người này không lẽ là đại năng dạy Ngộ Không bản lĩnh?
Nhiều người rất tò mò kiếp trước Tôn Ngộ Không học theo ai, nhưng không người biết.
Như Lai trầm giọng hỏi:
- Ngươi là ai?
Bồ Đề Tổ Sư cho Như Lai cảm giác sâu không lường được.
Hình Thiên, Hậu Nghệ, Khoa Phụ và các tướng quân Đại Tần kinh sợ nhìn Bồ Đề Tổ Sư bước chậm trong không trung, lại có cường giả xuất hiện?
Thần Ma trong Tây Du trừ Tôn Ngộ Không ra không ai biết Bồ Đề Tổ Sư. Sau khi Tôn Ngộ Không xuất sư thì Bồ Đề Tổ Sư biến mất, không ai biết lai lịch, không người biết lão đi đâu. Giống như là dân chúng quanh Phương Thốn Sơn chỉ riêng mình Tôn Ngộ Không còn nhớ lão.
Ngay cả Từ Trọng Sinh điện chủ Thi Hoàng Điện cũng hết hồn ngừng đánh nhau với Khoa Phụ.
Bồ Đề Tổ Sư khẽ hừ:
- Ta là sư phụ của Tôn Ngộ Không!
Bồ Đề Tổ Sư lật tay lấy ra cây phất trần từ từ đến gần Như Lai.
Tần Quân kích động nhìn.
Fan Tây Du trong kiếp trước của hắn luôn tranh luận không ngớt về Bồ Đề Tổ Sư và Như Lai ai là mạnh nhất.
Mặt ngoài thì Như Lai mạnh nhất, Bồ Đề Tổ Sư lai lịch bí ẩn, rất có thể là Chuẩn Đề Đạo Nhân hoặc phân thân của Chuẩn Đề Đạo Nhân. Nên thảo luận hai người ai mạnh ai yếu cứ kéo dài mãi không ngừng.
Nhưng tại đây Tần Quân cảm thấy Bồ Đề Tổ Sư mạnh hơn, vì Như Lai vốn bị thương nặng, giờ cưỡng ép tăng cao tu vi, chắc chắn cơ thể không chịu nổi, đã là nỏ mạnh hết đà.
Tôn Ngộ Không, Đấu Chiến Thắng Phật kích động kêu lên:
- Sư phụ! Sư phụ!
Từ năm đó dập đầu từ biệt thì họ không còn gặp Bồ Đề Tổ Sư nữa, nay thấy mặt lão, lại sắp cứu cả hai, hỏi sao hai con khỉ không vui vẻ?
Nguyên chiến trường xôn xao.
Người đến là sư phụ của Tề Thiên Đại Thánh, Đấu Chiến Thắng Phật?
Đám tướng quân Đại Tần Dương Tiễn, Cửu Đầu Trùng, Viên Hồng xoe tròn mắt. Đám sinh linh ở xa xem cuộc chiến càng ồn ào.
- Thật không vậy? Tần Thánh Đế mời đến sư phụ của Tề Thiên Đại Thánh?
- Thì ra Tề Thiên Đại Thánh và Đấu Chiến Thắng Phật là sư huynh đệ.
- Vớ vẩn, rõ ràng là huynh đệ song sinh! Giống hệt nhau mà!
- Lợi hại quá, đại năng dạy ra Tề Thiên Đại Thánh, Đấu Chiến Thắng Phật thì mạnh cỡ nào trời?
- Tóm lại là mạnh hơn hai ta.
Trong thiên địa đều rộ lên thảo luận. Thoạt trông Bồ Đề Tổ Sư vô hại, nhưng bị bộc lộ thân phận liền toát ra áp lực khó tả. Cộng thêm khí chất của Bồ Đề Tổ Sư lạnh nhạt khiến người cảm giác cao thâm khó dò.
Lòng Như Lai dậy sóng dữ run giọng hỏi:
- Ngươi là . . . vị ấy?
Bồ Đề Tổ Sư thản nhiên nói:
- Mặc kệ ta là ai, nhiều lần ăn hiếp đồ nhi của ta, phải cho ngươi một bài học!
Bồ Đề Tổ Sư đã đến gần Như Lai chưa đầy vạn thước.
Như Lai tức giận nói:
- Hừ! Nơi này không phải Địa Tiên Giới, kiếp trước như mây khói, ngươi dám ngăn cản ta thì sẽ hối hận!
Tôn Ngộ Không châm chọc hỏi:
- Hừ! Bằng vào ngươi? Chưa đủ sư phụ của ta ấn một ngón tay!