Hệ Thống Thần Thoại Đế Hoàng

Chương 435: Chương 435: Thái Ất Kim Tiên (2)




Tần Quân ngồi ở chủ vị bưng chén trà cười nói, những cao tầng như Na Tra, Viên Hồng, Lôi Chấn Tử, Du Phượng Hoàng, Vọng Diễm, Thân Công Báo, Lý Tồn Hiếu, Lưu Bá Ôn, Bạch Khởi, Đan Minh Tử đều tề tụ đông đủ ở đây.

Na Tra mở miệng nói trước:

- Bệ hạ chỉ nơi nào thì ta đánh nơi đó!

Lúc trước y là nguyên soái của thiên đình, đã sớm quen với việc lãnh binh chinh chiến rồi, huống hồ gì tất cả người ở vô chủ chi địa này có liên thủ lại với nhau thì y cũng không sợ gì hết.

Tần Quân lắc đầu cười nói:

- Ở vô chủ chi địa này quả thật không có ai có thể làm gi được ngươi, nhưng Chính Khí Minh lại đại biểu cho ý chỉ của Thánh Triều, đối với Thánh Triều, chúng ta vẫn còn chưa hiểu rõ hết.

Na Tra ngẫm lại quả thật cũng có đạo lý, trí nhớ mà hệ thống gài vào cho y không khác gì với trước kia, ít nhất thì những gì y gặp phải cùng với kinh nghiệm bái sư đều không khác gì, mấy người Lý Tịnh và Thái Ất Chân Nhân cũng vẫn còn trong trí nhớ của y, chỉ là trong đó thay đổi một chút, y tới từ một địa vực thần bí mà hẻo lánh, trong trí nhớ cũng không có thiên đình tồn tại, về phần vì sao y lại tới đây đầu nhập vào Tần Quân thì chính bản thân y cũng không hiểu lắm, chỉ cảm thấy từ trong sâu thẳm rằng Tần Quân chính là chân mệnh chi chủ của y.

- Bệ hạ, chúng ta từ từ Thủ Sát Thành chinh phạt những thành trì khác đi, vừa lúc ngày mai truyền tống môn cũng xây xong, tới lúc đó chúng ta cũng không thiếu nhân thủ, huống hồ gì với uy phong của bệ hạ, chỉ cần người kêu gọi thì nhất định sẽ có vô số tu sĩ ùa tới!

Lưu Bá Ôn đứng dậy chắp tay nói.

Vừa công thành vừa chiêu binh mãi mã, quả thật là cách hay.

Những người còn lại cũng gật đầu tỏ vẻ đồng ý, kế sách này của Lưu Bá Ôn xem như ổn thỏa, tiến thối đều được.

Sau đó Tần Quân lại bắt đầu sắp xếp chức vụ của mọi người, Viên Hồng và Na Tra đều đạt được vị trí tướng quân, sau này có thể dẫn quân, Mạc Huyền Phong cũng được phong chức tướng quân không thấp, về phần Vọng Diễm thì lão cũng không có hùng tâm tranh đấu, cho nên Tần Quân lại liệt lão vào hàng văn thần.

Bạch Khởi và Lý Tồn Hiếu vẫn dẫn dắt thiên binh vệ như trước, năng lực chỉ huy quân sự của Bạch Khởi lúc này cũng dần dần lộ ra, ít nhất cũng khiến cho thiên binh chấp nhận tín phục vị thống lĩnh Bạch Khởi này.

Trong tay Tần Quân vẫn còn một vạn âm binh, bất quá âm binh bài tương đương với pháp bảo, cho nên Tần Quân vẫn còn không nỡ giao nó cho người khác, thực lực của âm binh không tầm thường, thậm chí còn có thể vượt cấp tác chiến, để lại trong tay thì hắn mới an tâm được.

Cuối cùng Tần Quân hạ lệnh, ngày mai Lôi Chấn Tử sẽ làm thống lĩnh tối cao, Lý Tồn Hiếu và Bạch Khởi dẫn theo thiên binh vệ bắt đầu chinh phạt một tòa thành trì ở gần nhất, sở dĩ phái Lôi Chấn Tử ra chính là vì Tần Quân sợ gặp phải cường giả Thiên Tiên cảnh, về phần Mạc Huyền Phong thì hắn còn phải nghĩ kỹ lại thêm đã.

Đợi tới khi Long Khởi quân đoàn tới, hắn lại an bài thêm một lộ tuyến chinh chiến khác, chia binh ra hai đường, càn quét khắp vô chủ chi địa.

….

Trăng tàn mặt trời mọc, sáng sớm ngày hôm sau, thiên binh vệ liền rời thành với khí thế ngút trời, một màn này khiến cho tu sĩ trong thành đều ồ lên bàn tán.

- Thiên binh vệ đều xuất mã rồi, ngay cả Lôi Chấn Tử và Lý Tồn Hiếu cũng xuất chiến, chậc chậc, không biết là kẻ nào sẽ gặp xui xẻo đây.

- Ai, vô chủ chi địa này sắp bước vào thời kỳ binh đao loạn lạc rồi.

- Sao này chúng ta còn làm ăn buôn bán ở vô chủ chi địa kiểu gì nữa đây?

- Thôi vậy, ta trở lại Hoàng Triều thì hơn, ở lại đây cũng chẳng thoải mái được nữa.

Vô chủ chi địa đã trở thành nhạc thổ của vô số tu sĩ, đương nhiên sẽ có người không thích Tần Quân và Chính Khí Minh, nhưng có thể làm được gì kia chứ?

Nắm đấm ai mạnh thì người đó có lý!

Một nơi khác, Tần Quân đang thỉnh giáo thương pháp của Na Tra.

Ngoại trừ Hỗn Thiên Lăng, Phong Hỏa Luân, Càn Khôn Khuyên ra thì Na Tra còn thích dùng thương, bởi vậy cho nên có rất nhiều người dễ nhầm Hồng Hài Nhi và Na Tra, hai tên nhóc con này đều thích dùng một cây hỏa thương.

Hồng Hài Nhi đương nhiên không thể so được với Na Tra, ngoại trừ tu luyện không nói tới, Hồng Hài Nhi dựa vào Ngưu Ma Vương và Thiết Phiến Công Chúa, còn sư phụ của Na Tra thì lại là Thái Ất Chân Nhân.

- Bệ hạ cách thương ý chỉ còn thiếu một chút nữa thôi, cứ một mực luyện thương pháp cũng vô dụng.

Đợi Tần Quân luyện xong thương pháp, Na Tra mới cười nói, khiến cho hai mắt của Tần Quân sáng lên, nghe những lời này thì xem ra Na Tra thật sự hiểu được thương đạo.

- Vậy phải làm sao đây?

Tần Quân cố nén kích động hỏi.

- Bệ hạ cứ thả lỏng tâm tình, khi cầm thương không cần nghĩ mãi về cách làm thế nào để đột phá, chỉ cần cảm nhận ngọn thương trong tay, khiến nó và chính mình hòa làm một, sử dụng nó như sử dụng cánh tay của mình.

Na Tra ung dung cười nói, việc cảm nhận thương ý đối với y chẳng qua chỉ là việc nhỏ, khi tu vi đã tới hàng cao thâm thì “ý” của binh khí chẳng phải việc to tát gì.

Tần Quân cầm Ngân Long Tru Hồn Thương, bắt đầu đăm chiêu, dần dần, ánh mắt hắn bắt đầu nhắm lại, từ từ lĩnh ngộ ngọn thương trong tay.

Gầm ——

Tiếng rồng ngâm đột nhiên vang lên, chỉ thấy một con ngân long lao ra từ phần thân của cây thương, quấn quanh cơ thể Tần Quân, đây rõ ràng là Long Hồn.

Ngân Long Tru Hồn Thương có khả năng hút hồn, nhưng bởi Tần Quân rất ít khi tự mình ra tay nên phẩm cấp của nó không được tăng lên nhiều.

Đình viện rơi vào tĩnh lặng, tiếng gió ù ù, Tần Quân thậm chí còn không cảm giác được tiếng thở của Na Tra, giống như trong viện này chỉ có mình hắn, nhưng hắn không hề để tâm tới chuyện này, chỉ chăm chú vào việc lĩnh hội cây Ngân Long Tru Hồn Thương trong tay.

Thời gian cứ trôi qua trong im lặng.

Ở khu phía nam của Thủ Sát Thành có một quảng trường trống bị sĩ binh vây quanh, giữa quảng trường này dựng một truyền tống môn cao đến ba trượng, Du Phượng Hoàng, Viên Hồng, Lưu Bá Ôn, Thân Công Báo, Vọng Diễm cùng Mạt Huyền Phong canh giữ ở đây.

Truyền tống môn đã khởi động, ánh sáng lam nhạt uốn lượn quanh cánh cửa, hết thảy những người chung quanh đều lẳng lặng chờ đợi.

Đúng lúc này, một bóng người nhỏ nhắn thoăn thoắt nhảy lên từ khu vực giữa, cùng lúc ấy là giọng nói ngang tàng của nó cũng vang lên:

- Thánh Anh Đại Vương ta đến đây!

Người tới hiển nhiên là Hồng Hài Nhi!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.