Viên Hồng, Thân Công Báo, Vọng Diễm cùng Mạt Huyền Phong đều là lần đầu trông thấy Hồng Hài Nhi, thấy Hồng Hài Nhi chỉ mang dáng dấp của một anh nhi, trên mặt họ đều lộ vẻ khiếp sợ.
- Ha, vừa đến đã được gặp cao thủ!
Hồng Hài Nhi nhìn Viên Hồng cười nói, nó có thể cảm nhận được khí tức áp bách tỏa ra từ người Viên Hồng, nhưng nó không hề căng thẳng, dù sao đây cũng là địa bàn của Tần Quân, ở vương quốc Đại Tần, nó từng nghe nói thuộc hạ của Tần Quân là một con bạch hầu yêu, thần thông quảng đại, đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi.
Hôm nay được gặp, quả thực phi phàm.
- Thanh danh của Thánh Anh Đại Vương, ta sớm được nghe thấy, về sau nếu có cơ hội nhất định sẽ cùng luận bàn!
Viên Hồng cười nói, một người có Kim Tiên cảnh cửu trọng như gã, đấu với Địa Tiên cảnh bát trọng như Hồng Hài Nhi, đúng là bắt nạt trẻ con.
Hồng Hài Nhi chưa rõ sức mạnh của Viên Hồng thế nào, nhưng nghe gã nói vậy cũng không khỏi hưng phấn.
Tiểu tử ngốc.
- Muốn luận bàn? Sao có thể vắng ta chứ!
Giọng nói của Lý Nguyên Bá vang lên từ truyền tống môn, tiểu tử ngốc đích thực đã đến đây.
Chỉ thấy Lý Nguyên Bá thân gầy như que củi, người nom như kẻ bệnh nặng, chậm rãi bước ra, ngay sau đó là Đát Kỷ, Tiểu Ly, Lý Bạch, Sa Ngộ Tịnh, Trần Khánh Chi, Gia Cát Lượng, Haao Thiên Khuyển liên tiếp đi ra, người xuất hiện cuối cùng là bảy ngàn bạch bào quân.
- Tham kiến hoàng hậu nương nương cùng Ly phi nương nương.
Lưu Bá Ôn xoay người lại, chắp tay cười nói, những người đi sau cũng ân cần vấn an một tiếng.
Đát Kỷ lắc đầu cười:
- Bệ hạ đâu? Sao hắn không tới?
- Phải đấy, chẳng nhẽ Tần Quân ca ca có tân sủng, không thích chúng ta nữa?
Tiểu Ly chu miệng nói, ánh mắt đảo giữa Du Phượng Hòa và Vọng Tuyết, Du Phượng Hoàng không có phản ứng gì, nhưng Vọng Tuyết thì có chút xấu hổ, mặt cười ửng đỏ, trong lòng vừa có chút giận dữ, vừa có chút cảm động, bao tâm tình phức tạp vô cùng.
- Ly phi nương nương nói chi vậy, bệ hạ đương lĩnh ngộ thương ý, tạm thời không tới được.
Lưu Bá Ôn vội vàng giải thích.
Nghe được lời giải thích của gã, cái miệng chu chu của Tiểu Ly mới nhoẻn ra một nụ cười ngọt ngào, rạng rỡ.
- Đây là vô chủ chi địa sao, trong không khí ngập tràn sát khí, khiến ta không khỏi muốn ngâm một thủ thơ.
Lý Bạch nâng hai tay lên, cảm thán, khiến những người còn lại trợn trắng mắt khinh bỉ, hoàn toàn không để ý tới gã.
Gia Cát Lượng đi đến trước mặt Lưu Bá Ôn, cười nói:
- Bá Ôn, gần đây bệ hạ có kế hoạch gì không?
Ở vương quốc Đại Tần, cơ hội cho gã biểu hiện quá ít, giờ đi vào vô chủ chi địa, mới có dịp thi thố tài năng, khoe ra cái bản lĩnh thần cơ diệu toán của mình, vậy nên gã nôn nóng quá rồi.
Lưu Bá Ôn nhìn rõ tâm tình của gã, vậy nên cười đáp:
- Hôm nay vừa phái thiên binh vệ ra, chỉ đợi các ngươi hành động thôi, bệ hạ tính chia binh làm hai đường, nuốt gọn vô chủ chi địa!
- Được lắm! Không hổ là bệ hạ, nhanh gọn, dứt khoát!
- Hì hì, ta lại được xuất chiến rồi!
- Rõ ràng là mỗi người dẫn binh một đường tốt hơn!
Lý Bạch, Hồng Hài Nhi cùng Lý Nguyên Bá vỗ tay tỏ ý vui mừng, nghe thấy vậy, người khác chỉ biết lắc đầu bật cười, ba kẻ này đúng là chỉ sợ thiên hạ bất loạn.
Sau đó, Du Phượng Hoàng dẫn nhóm người của Đát Kỷ đi về phía thành chủ phủ, Lưu Bá Ôn ở lại chờ Long Khởi quân đoàn, ở vương quốc Đại Tần còn có nhóm Thái Bạch Kim Tinh, Quan Vũ tọa trấn, nếu gặp tình thế nguy hiểm không thể chống lại, dựa vào truyền tống môn có thể chạy về hỗ trợ kịp thởi.
Chung quanh quảng trường có không ít tu sĩ vây xem, vừa thấy có cường giả cùng quân đội truyền tống qua, chúng tu sĩ liền bàn luận sôi nổi, Tần Quân điều một lượng quân đội lớn như thế rõ ràng là muốn nhe nanh múa vuốt, chuẩn bị tranh giành vô chủ chi địa với Chính Khí Minh.
...
- Thương của ta...trái tim của ta...
Tần Quân nhắm mắt thì thào tự nói, một tay cầm Ngân Long Tru Hồn Thương, hắn bắt đầu nhẹ nhàng vung lên, Long Hồn xoay quanh thân, dù không có khí thế áp bách, nhưng vẫn đem đến cảm giác cực kỳ thoải mái.
Phù ——
Mũi thương xẹt theo ngọn gió, để lại một đường cắt nhợt nhạt trên mắt đất, động tác của Tần Quân rất nhẹ, giống như đang mộng du.
Na Tra ngồi uống trà bên cạnh, mắt sáng lên, lẩm bẩm nói:
- Thiên phú của bệ hạ rất tốt, mới đó mà đã thông hiểu.
Tần Quân không nghe được lời ấy, động tác của hắn bắt đầu nhanh hơn, nhưng xao động cũng càng lúc càng lớn, Long Hồn không gầm rú, nhưng tốc độ xoay cũng càng lúc càng nhanh.
Bấy giờ, Du Phượng Hoàng, và nhóm người của Đát Kỷ đã đi vào trong đình viện.
- Bệ hạ...
Lý Nguyên Bá mở miệng gọi, chưa gọi xong đã bị Lý Bạch che miệng lại, chỉ nghe gã thấp giọng mắng:
- Không thấy bệ hạ đang lĩnh ngộ sao?
Những người còn lại nhìn chằm chằm vào Tần Quân, bộ đồ trắng khiến hắn trông như đang múa thương mà không phải luyện thương, động tác nhẹ nhàng, hài hòa.
Thế nhưng người mà Hồng Hài Nhi nhìn lại là Na Tra, nó hỏi:
- Tiểu tử kia là ai?
Lưu Bá Ôn ngẩn người, rồi giải thích:
- Y là Na Tra, vừa quy thuận bệ hạ, rất mạnh, bệ hạ nói y có thể đấu ngang tay với Bình Thiên Yêu Tôn.
Hồng Hài Nhi đối đầu Na Tra, nhìn không nhận ra ai với ai nha.
Bình Thiên Yêu Tôn?
Sắc mặt Hồng Hài Nhi lộ vẻ cổ quái, nó thì thào:
- Hai chữ Bình Thiên nghe sao mà giống sở thích của cái tên phụ lòng ấy.
- Đúng rồi, Bình Thiên Yêu Tôn lợi hại lắm phải không?
Hồng Hài Nhi quay sang hỏi Lưu Bá Ôn.
Đát Kỷ, Tiểu Ly, cùng nhóm người Gia Cát Lượng cũng quay đầu nhìn về phía Lưu Bá Ôn, thấy mọi sự chú ý đổ dồn về mình như vậy, Lưu Bá Ôn cười khổ:
- Ta cũng không biết nhiều lắm.
- Bình Thiên Yêu Tôn chính là thống trị giả của yêu tộc tại Nam Vực trong mấy năm gần đây, bắt đầu nổi danh từ mười mấy năm trước, hắn điên cuồng thu phục yêu thú, dựa vào thực lực mạnh mẽ để buộc Thánh Triều cũng không thể ra tay với mình, chỉ trong mười sáu năm ngắn ngủi, thế lực yêu tộc của Bình Thiên Yêu Tôn đã có thể so cùng với nhân tộc.
Mạt Huyền Phong mở miệng nói, lời nói của một kẻ có tu vi Địa Tiên cảnh như gã đương nhiên có sức nặng.
Ôi ——
Mọi người hít sâu một hơi, chỉ trong vòng mười sáu năm mà đã có thể cùng ngồi cùng ăn với Thánh Triều?
Cái tốc độ phát triển này không hề kém cạnh với Tần Quân nha!
Tần Quân không bị quấy rầy bởi tiếng bàn tán của đám người Hồng Hài Nhi, hắn vẫn cứ chìm trong thương ý.