Tần Quân có chứng bắt buộc, không tự mình tìm một lượt thì hắn không chịu bỏ qua.
Bất quá trong lòng hắn cũng hơi tin lời Nam Cung Liệt Thiên đã nói, bởi vì lúc đầu Nam Cung Liệt Thiên cũng không biết có Dịch lão đầu tới, cho nên không thể nào giấu Tiểu Chúc Long đi trước được.
Đợi sau khi ba người Tần Quân tiến vào cung điện rồi, Nam Cung Liệt Thiên lại nhịn không được nhìn về phía Dịch lão đầu hỏi:
- Ngươi thật sự chính là sư tổ của ta sao?
Bộ dạng nghiến răng nghiến lợi khiến cho Dịch lão đầu thấy mà cũng cảm thấy có chút ngượng ngùng.
Lão giả bộ khụ khụ một tiếng rồi nói:
- Đành chịu thôi, lai lịch của tên tiểu tử Tần Quân này quá lớn, ta phải đi theo giúp hắn, sau này các ngươi cũng không được gây khó dễ gì cho hắn, thậm chí còn phải giúp đỡ ngược lại hắn nữa!
Nam Cung Liệt Thiên trừng to hai mắt, tức giận tới mức không thể nào giữ vững được phong độ nữa, gã tức giận mở miệng mắng:
- Ngươi là tổ sư kiểu gì đây, cư nhiên còn bảo ta phải đi giúp kẻ thù nữa!
Về phần khả năng Dịch lão đầu không phải sư tổ của mình thì gã căn bản không hề nghi ngờ tới, bởi vì thời đại hiện tại không có bất kỳ ai biết tên của sư phụ gã, hơn nữa sư phụ của gã để cho gã kiến lập Thâm Uyên Môn ở nơi này là có dụng ý, gã đương nhiên sẽ không hoài nghi thân phận của Dịch lão đầu.
Huống hồ là với thực lực của Dịch lão đầu, không cần phải lừa gã làm gì.
- Đồ tôn, ngươi không hiểu đâu, có một số người nhất định sẽ ngóc đầu dậy.
Dịch lão đầu nói với vẻ cảm khái, trong mắt như nhớ tới chuyện gì đó.
Đồ thần côn!
Nam Cung Liệt Thiên tức tới mức không biết nói gì cho phải.
Nhưng tâm tình của gã lại nhanh chóng khôi phục lại, sau đó bắt đầu suy nghĩ lại những lời Dịch lão đầu đã nói, tồn tại đạt tới tu vi cao cỡ như Dịch lão đầu thì không thể nào lả kẻ ngu ngốc được, chẳng lẽ trong lời nói của lão đang ám chỉ điều gì đó?
Là ai nhất định có thể ngóc đầu dậy?
Lại liên tưởng tới lịch sử phát triển của Tần Quân, lâu lâu lại có tuyệt thế cường giả đầu nhập vào hắn, chẳng lẽ đang ám chỉ thế lực thần bí ở sau lưng Tần Quân?
Nghĩ tới đây, trong lòng Nam Cung Liệt Thiên cũng bắt đầu cảm thấy sợ hãi.
Từ khi Thâm Uyên Môn thành lập tới nay, gặp phải không ít khó khăn trui rèn, như đi trên băng mỏng, người ngoài nhìn vào chỉ thấy được sự bá đạo ngang ngược của Thâm Uyên Môn, mấy ai có thể nhớ rõ những kiếp nạn mà Thâm Uyên Môn đã từng trải qua đâu chứ?
Leo lên càng cao thì mới càng quý trọng những gì có ở trước mắt, Nam Cung Liệt Thiên cũng là như vậy.
- Xem ra phải cân nhắc lại thái độ đối với Tần Quân rồi.
Nam Cung Liệt Thiên nghĩ tới, lúc này gã mới ý thức được những gì gã biết về Tần Quân vẫn rất phiến diện, càng nghĩ sâu xa hơn thì trong lòng không khỏi mướt mồ hôi lạnh.
Không thể không nói, tự mình dọa mình luôn là điều đáng sợ nhất.
Dịch lão đầu thật ra đang nói tới Mệnh Vận Chi Luân ở trong cơ thể của Tần Quân, còn Nam Cung Liệt Thiên lại tưởng rằng sau lưng Tần Quân có một quát vật khổng lồ mà gã không thể nào tưởng tượng tới.
Nếu như Tần Quân biết được suy nghĩ của gã thì nhất định sẽ cười tới mức són ra quần.
Không bao lâu sau, Tần Quân mặt mày tối sầm bay trở về, sắc mặt của Lôi Chấn Tử và Viên Hồng cũng không dễ nhìn gì, dù sao thì bọn họ ngàn dặm xa xôi xông vào Thâm Uyên Môn cư nhiên lại rước lấy kết quả thế này, tâm trạng của họ có thể tốt thế nào được.
- Thần điện mà ngươi nói kia ở chỗ nào?
Tần Quân đi tới trước mặt Nam Cung Liệt Thiên hỏi.
Nam Cung Liệt Thiên cười khổ nói:
- Ta cũng không biết, ta chỉ gặp mặt sứ giả của bọn họ mà thôi, nếu như không có thần điện duy trì thì sẽ không có Thâm Uyên Môn hôm nay.
Phần lớn người trong Ma Đạo Cửu Tôn đều dựa vào Thánh Triều, không có tư nguyên mà muốn phát triển tới mức độ này là chuyện gần như không thể nào xảy ra.
- Vậy sứ giả của thần điện kia khi nào thì lại tới?
Tần Quân không cam lòng hỏi tiếp, chẳng lẽ hắn thật sự vô duyên với Chúc Long sao?
- Ta cũng không rõ lắm, bọn họ xuất hiện bất ngờ, đôi khi mỗi năm sẽ xuất hiện một lần, có lúc thậm chí cả trăm năm mới xuất hiện một lần.
Lời nói của Nam Cung Liệt Thiên khiến cho tâm của Tần Quân chìm xuống tận đáy cốc.
Dịch lão đầu tùy tiện nói:
- Không phải chỉ là một con thần thú thôi sao, đừng để ý làm gì!
Trên mặt Tần Quân tràn ngập vẻ buồn rầu lo lắng, tốn nhiều thời gian và công sức để tìm kiếm như vậy, kết quả lại thành công dã tràng, dù là ai thì trong lòng cũng sẽ không dễ chịu chút nào.
- Đối với ta mà nói Tiểu Chúc Long không đơn giản chỉ là thần thú.
Tần Quân tức giận nói, khiến cho Nam Cung Liệt Thiên không khỏi kinh ngạc nhìn về phía hắn.
Gã có thể cảm giác được sự mất mác của Tần Quân, xem ra giữa Tần Quân và Chúc Long cũng cùng nhau trải qua không ít chuyện, đây cũng là lý do Tần Quân không quản muôn vàn nguy hiểm chạy tới Thâm Uyên Môn tìm kiếm Chúc Long.
Nhưng gã cũng không thể làm được gì, chỉ là thần thú mà thôi, dù sao Thâm Uyên Môn bọn họ cũng không có tư cách khống chế, nỗi sầu lo của Tần Quân không liên quan gì tới gã.
- Ngươi tên là gì?
Dịch lão đầu quay sang hỏi Nam Cung Liệt Thiên, vẻ mặt của lão có chút ngượng ngùng, tới bây giờ lão còn chưa biết tên của vị đồ tôn này, thật đúng là xấu hổ.
Nam Cung Liệt Thiên cũng không cảm thấy ngượng ngập gì, gã cung kính nói:
- Đồ tôn tên là Nam Cung Liệt Thiên.
- Họ Nam Cung? Tại sao không phải họ Dịch?
Dịch lão đầu nhíu mày hỏi.
- Vì sao ta phải mang họ Dịch? Ta và tiên sư chỉ là quan hệ sư đồ thôi.
Nam Cung Liệt Thiên nghi hoặc hỏi.
Dịch lão đầu bĩu môi nói:
- Bởi vì ngươi giống hệt hắn lúc còn trẻ.
Lời này vừa ra, Nam Cung Liệt Thiên như bị sét đánh trúng, những ký ức của mấy ngàn năm trước ùn ùn kéo về trong tâm trí của gã.
Chẳng trách Dịch Liệt lại đối xử tốt với gã như vậy, chỉ là bèo nước gặp nhau nhưng lại dốc lòng chỉ dạy, hóa ra…
Tần Quân cũng không muốn nhìn bọn họ ôn lại chuyện xưa, nói thẳng:
- Có thể nói hết toàn bộ tin tức có liên quan tới thần điện mà ngươi biết cho ta nghe được không?
Bị cắt ngang suy nghĩ, Nam Cung Liệt Thiên lắc đầu nói:
- Những gì ta biết tới chỉ là tên của thần điện, cho dù ta thật sự biết rõ toàn bộ tin tức về thần điện đi nữa, thì sao ta phải nói cho ngươi biết chứ? Tại vì ngươi mà rất nhiều kế hoạch của Thâm Uyên Môn bị phá vỡ, thậm chí còn hao tổn không ít giáo chúng, ngay cả….
Nói tới đây, gã không khỏi đưa tay chỉ về phía cung điện nguy nga bị chém thành hai nửa kia.